TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Wednesday, December 2, 2015

CÔ GIÁO NHỎ THƠ DƯƠNG QUÂN








Cô Giáo Nhỏ

Có cô giáo nhỏ trên đầu xóm
Áo trắng, quần đen, tóc xõa dài
Mỗi buổi lên trường nghiêng nón lá
Âm thầm mơ những nẻo tương lai

Cô mơ đời đẹp như hoa gấm
Nhung lụa, vàng son, ướp mộng tình
Năm tháng đi về qua ngõ vắng
Vẫn cài tóc tím, khóa then trinh

Rồi một mùa đông, cô giáo buồn
Biếng cài tóc rối, điểm môi son
Bâng khuâng cô thấy lòng xao xuyến
Nhung nhớ về ai tận đáy hồn

Rồi mùa Xuân đến, ngàn hoa nở
Có một chàng trai tự viễn khơi
Lỡ mộng công danh, buồn trống trải
Làm thơ mua tiếng mỹ nhân cười

Thiên thu giây phút, bừng ân ái
Diễm ảo ngời trong giấc mộng vàng
Thu xếp hành trang- cô giáo nhỏ
Hai người cùng một chuyến sang ngang

Ngoan ngoản theo chồng, cô giáo nhỏ
Dửng dưng, cô chẳng thích sang giàu
Đơn sơ, đám cưới chàng thi sĩ
Vài chục đôi trầu, dăm quả cau

Cửa trường khép kín- đời cô giáo
Lớp học từ đây vắng học trò
Những nụ cười son, tươi trẻ mất
Sân trường lá rụng, nắng thờ ơ

Năm tháng đời vui vẫn trọn tình
Đêm về dưới bóng ngọn đén xanh
Chồng cô ngồi đọc thơ- cô chép
Hai quả tim vàng, một mái tranh


Dương Quân

 1961



No comments:

Post a Comment