ĐƯỜNG TA ĐI THƠ DƯƠNG QUÂN
ĐƯỜNG TA ĐI
Ta đi như
sóng xô, bèo giạt
Như lục
bình trôi chẳng hẹn về
Cuồn cuộn
giòng đời con nước xoáy
Thời gian
như thoảng một cơn mê
Một cơn gió
bụi tuồng say tỉnh
Thắm thoát
thanh xuân đã bạc đầu
Chí cả làm
chi nên tích sự
Giang hồ,
ngày tháng cũng qua mau
Ta đi chạy
trốn loài hoang thú
Buổi ấy
nghênh ngang khắp phố phường
Rầm rập
ngày đêm đi cướp của
Đọa đày dân
tộc đến tang thương
Ta đi như
đá lăn sườn núi
Cây cỏ vô
tư chẳng vẫy chào
Có chú chim
non nằm giấu mỏ
Giật mình
nghe vọng bước chân đau
Ta đi bỏ
lại bao mồ mả
Bỏ cả em
thơ, biệt mẹ già
Hương hỏa
từ đường, ngày cúng giỗ
Mẹ ngồi
khấn nguyện những đêm mưa
Ta đi đuổi
bám vầng trăng lặn
Bóng tối
bên kia nửa địa cầu
Có kẻ cuồng
ca ngồi giữa chợ
Kêu gào Hồn
Nước lạc về đâu
Ta đi như
cánh chim chiều mỏi
Chìm khuất
non xa, cuối góc trời
Đâu những
linh hồn bao bạn cũ
Cùng ta
nuốt hận vẫn chưa nguôi
Ta đi đến
những miền hoang vắng
Như Bá Di
xưa với Thúc Tề
Ngửa mặt ta
ghì mây xuống thấp
Gởi vần thơ
vọng khắp sơn khê
Gởi câu
khẳng khái. Hề! Ta nguyện
Nếm mật nằm
gai vẫn một lòng
Không đội
trời chung cùng ác tặc
Dẫu thành
tro bụi kiếp lưu vong
Ta đi quên
nhắn câu từ biệt
Chập choạng
con tàu lúc nửa đêm
Nhưng nỗi
lòng ta còn luyến tiếc
Trọn đời
chưa trả nợ yêu em.
Dương Quân
No comments:
Post a Comment