

Tự Thán |
Ta về ngắm lại mình ta Kẻ Khờ chẳng giống, Triết Gia chẳng tường Tánh tình dở dở ương ương Nói năng kênh kiệu, nhún nhường ít khi Gặp em cuối quãng đường về Bỗng dưng hứa chuyện phu thê vội vàng Chưa sum họp, đã ly tan Nhà ai nấy ở, chăn màn đắp riêng Nỉ non chưa hết lời nguyền Đã chia xa, đã vô biên lạnh lùng Bây giờ kẻ Bắc, người Đông Chưa cầm tay, đã cõi lòng vắng tanh Đường đời lại rẽ khúc quanh Bóng chiều, tuổi muộn ngẫm mình ủ ê Chạnh lòng lại nhớ trời quê Nước non kia vẫn trăm bề cảnh đau. Giấc xưa, mộng lỡ bạc đầu Thân tàn đất khách, dạ sầu ngẩn ngơ Chẳng Triết Gia, chẳng Kẻ Khờ Thì thôi trở lại làm thơ tự tình Trần ai vạn nẻo gập ghềnh Làm sao ráng giữ cho mình chính tâm. Dương Quân |
No comments:
Post a Comment