Kính họa
ĐÁP LẠI NGƯỜI THƯƠNG
( Kính tặng nhà thơ Dương Quân )
Tình em như ánh lưu ly
Sáng trong sắc ngọc, chẳng gì đổi thay
Anh hỏi em
Em là của ai?
Anh ơi! Trải biết mấy năm dài
Đôi ta tuy vẫn còn xa cách
Tình vẫn mặn nồng, vẫn đắm say
Anh hỏi em
Em là của ai?
Của anh, nên vẫn nhớ nhung hoài
Của anh, nên miệt mài mơ ước
Mong được một lần, tay nắm tay
Anh hỏi em
Em là của ai?
Của anh! Và cũng chỉ một người
Từ lâu, em đã là tri kỷ
Chia xớt cùng anh, những ngọt bùi
Em chẳng hề mơ chuyện khác chi
Chỉ mong và đợi buổi em về
Lời mời năm ấy còn tha thiết
Ghi khắc trong lòng, chẳng giấu che
Em vẫn một lòng, vẫn thủy chung
Phím tơ réo rắc ,chẳng vương chùng
Âm ba ai dạo ngày xưa đó
Vang vọng trong em, khúc Phượng... hồng
Em chẳng thay lời. Anh cứ tin
Làm sao đứt được sợi tơ tình
Dù Loan nay vẫn còn xa Phượng
Hoài giữ trong em một bóng hình
Ta đã từ lâu yêu mến nhau
Trăm năm, nguyền sánh bước qua cầu
Đồng tâm. Em đã cùng anh nguyện
Cho đến thiên thu, dẫu dãi dầu
Xin hãy tin rằng, em, chính em
Là người trong mộng, mãi ngoan hiền
Chung tình. Em giữ lòng son sắt
Vun quén tình ta khăng khít thêm
HOÀNG-NGỌC ANH-QUÂN
( Thơ viết cho Người)
No comments:
Post a Comment