TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Sunday, June 19, 2016

ĐƯỜNG TA ĐI THƠ DƯƠNG QUÂN & NƠI ANH ĐẾN KIỀU OANH TRỊNH



Đường Ta Đi
Nơi Anh Đến
Ta đi như sóng xô, bèo giạt
Như lục bình trôi chẳng hẹn về
Cuồn cuộn giòng đời con nước xoáy
Thời gian như thoảng một cơn mê
 
Một cơn gió bụi tuồng say tỉnh
Thắm thoát thanh xuân đã bạc đầu
Chí cả làm chi nên tích sự
Giang hồ, ngày tháng cũng qua mau
 
Ta đi chạy trốn loài hoang thú
Buổi ấy nghênh ngang khắp phố phường
Rầm rập ngày đêm đi cướp của
Đọa đày dân tộc đến tang thương
 
Ta đi như đá lăn sườn núi
Cây cỏ vô tư chẳng vẫy chào
Có chú chim non nằm giấu mỏ
Giật mình nghe vọng bước chân đau
 
Ta đi bỏ lại bao mồ mả
Bỏ cả em thơ, biệt mẹ già
Hương hỏa từ đường, ngày cúng giỗ
Mẹ ngồi khấn nguyện những đêm mưa
 
Ta đi đuổi bám vầng trăng lặn
Bóng tối bên kia nửa địa cầu
Có kẻ cuồng ca ngồi giữa chợ
Kêu gào Hồn Nước lạc về đâu
 
Ta đi như cánh chim chiều mỏi
Chìm khuất non xa, cuối góc trời
Đâu những linh hồn bao bạn cũ
Cùng ta nuốt hận vẫn chưa nguôi
 
Ta đi đến những miền hoang vắng
Như Bá Di xưa với Thúc Tề
Ngửa mặt ta ghì mây xuống thấp
Gởi vần thơ vọng khắp sơn khê
 
Gởi câu khẳng khái. Hề! Ta nguyện
Nếm mật nằm gai vẫn một lòng
Không đội trời chung cùng ác tặc
Dẫu thành tro bụi kiếp lưu vong
 
Ta đi quên nhắn câu từ biệt
Chập choạng con tàu lúc nửa đêm
Nhưng nỗi lòng ta còn luyến tiếc
Trọn đời chưa trả nợ yêu em.
 
Dương Quân
 
Nơi anh đến đường hoa vàng rực rỡ
Nắng hiền hòa, rộn rã bước chân anh
Biển nhấp nhô, gờn gợn sóng bập bềnh
Đàn chim biển, dập dìu đôi cánh trắng
 
Nơi anh đến, tuy sóng xô, bèo giạt
Nhưng nơi đây, rộn rã tiếng cười dòn
Không hận thù, không đầy đọa tang thương
Và có cả, một vùng trời thương mến
 
Anh đến đây, dù mang thân phiêu bạt
Lòng ngậm ngùi, buồn nhớ mãi người thân
Nhớ bạn bè, thuở gối đất nằm sương
Thương mẹ già, mắt mỏi mòn ngóng đợi
 
Anh đến đây, như một chàng du mục
Nhưng anh vừa tìm được một chân tình
Cỏ cây cười trong nắng ấm bình minh
Và thanh thản, nhâm nhi cà phê đắng
 
Anh ngồi đây, với bao điều xa vắng
Nhớ vườn xưa, nhớ mồ mả tông đường
Khói hương trầm nghi ngút, nghĩ mà thương!
Mưa sẽ tạnh, ngày mai Trời bừng sáng
 
Ngày vừa tàn, trăng khuya đang lấp lánh
Ánh Nguyệt vàng xao xuyến vào tim anh
Anh chợt bừng tỉnh giấc lúc bình minh
Đàn chim sáo, chia nhau miếng mồi nhỏ
 
Sáng tinh sương, khi khung trời mở ngỏ
Thủy triều dâng, sóng biển đánh dập dồn
Anh lang thang, trên bãi cát mênh mông
Lòng thầm nhớ, người yêu xa vạn dặm
 
Anh khẽ gọi, tên người anh yêu dấu
Hãy cùng nhau mau chắp cánh liền cành
Nơi xứ xa, ta chung giấc mộng lành
Đi cho trọn cuộc tình khi đầu bạc
 
Thôi nhé anh, đời thật nhiều dâu bể
"Cuộc đổi đời", chua xót nếm mặn môi
Chỉ mong sao, một ngày chẳng xa xôi
Quê hương đó, Thanh Bình vang tiếng gọi
 
Ta cùng nhau, trở về và xây lại
Giang sơn này, thêm gấm vóc nở hoa
Mong làm sao, muôn dân được Thái Hòa
Không còn cảnh: gông cùm và xiềng xích
 
Kiều Oanh Trịnh
Họa thơ "Đường Ta Đi" của Thi sĩ Dương Quân
 

No comments:

Post a Comment