TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Tuesday, May 24, 2016

NHÀ EM THƠ DƯƠNG QUÂN


 
 
Nhà Em 
Thân tặng V. 


Ở trên đó – Nhà em xa trên đó
Đồi cỏ xanh chan chứa ánh mặt trời
Chòm cây cao, bầy chim vang tiếng hót
Gió đi, về lồng lộng những chiều rơi

Ở trên đó – một mình em chiếc bóng
Ngồi so dây, tay bấm phím cung đàn
Gieo tiếng nhạc, cho hoa sầu ngơ ngẩn
Cho mây trời chầm chậm bước lang thang

Anh ở đây, phố phường ven bãi biển
Nghe thì thầm tiếng sóng vỗ đêm đêm
Anh ở đây, chập chờn trong ảo ảnh
Ghép lời thơ tha thiết nhớ trên em

Có phải em – là cánh chim bé nhỏ ?
Hát líu lo bên giòng suối yêu thương
Anh vội để trái tim mình bỏ ngõ
Cánh chim bay – lòng anh bỗng rộn ràng

Có phải em – là vì sao bất diệt ?
Giữa khung trời mơ ước sáng lung linh
Anh vội thắp ngọn nến hồng tâm tưởng
Để nhủ lòng – mặt đất cũng mông mênh

Ta hẹn nhau- mùa xuân sang hoa nở
Góp chồi non, lá mới dệt ân tình
Nay chỉ thấy mây trời giăng khắp nẽo
Lá vàng rơi, thu rụng, bóng trăng thanh

Anh phải đợi cả mùa đông giá buốt
Cho cỏ hoa, vạn vật tái tê sầu
Anh phải đếm từng đêm dài thao thức
Mong giòng đời, ngày tháng bước qua mau

Ở trên đó – Nhà em xa trên đó
Đến thăm em, anh lạc lối đường về
Thôi hãy đợi xuân sang trời sẽ đẹp
Nắng sẽ hồng trên từng bước anh đi.

Dương Quân,
Thu tàn 1997
 
 
 
 
 
 

No comments:

Post a Comment