TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Wednesday, April 13, 2016

HOA TRẮNG THƠ KỲ LINH


 
 
HOA TRẮNG

Thuở ấy, thăm em một buổi chiều
Nắng vàng rụng khắp lối cô Liêu
Vẽ vòng bướm lượn sau bờ trúc
Hoa trắng trên sân rụng rất nhiều

Song cửa em ngồi đan áo ai
Dáng xuân sầu não mắt u hoài
Áo em màu tím buồn như nắng
Tóc xoã qua thềm theo gió bay

Tôi đến bên em - lặng lẽ buồn
Đắm tình yêu tự chiếc môi hôn
"- Sao em không nhặt màu hoa trắng
" Ủ lấy cho tình ta sắt son!"

Em bảo: " Hoa trinh, nghĩa cuộc đời
Lần này hoa rạn vỡ - Anh ơi!
Nhặt đi ép sát bờ môi nóng
Anh hãy vì hoa, tiếc một người!"

Thế rồi em cất bước sang ngang
Dời đổi keo sơn, bỏ đá vàng
Hoa trắng sân nhà, em kết lại
Đem về bên ấy tặng tân lang

Từ đó, nhà em vắng trước sau
Hỏi em? - chẳng biết ở phương nào
Còn tôi cũng bước đường luân lạc
Nếm trải tình đời những khổ đau

Phiêu dạt chiều qua trở lại đây
Nhà em lặng lẽ cửa then gài
Trước sân lả tả ngàn hoa rụng
Hoa trắng?...bây giờ sao mỉa mai!

Kỳ Linh
1964
 
 
 

No comments:

Post a Comment