ĐỌC DƯƠNG QUÂN
Trần Minh Hiền Orlando ngày 20 tháng 1 năm 2016
Có một nhà thơ trào phúng Bắc Việt là Dương Quân (Dương Tự Cường) ( 8 tháng 8 năm 1926 – ngày 3 tháng 7 năm 1985 ) nhưng ở đây chúng tôi (TMH) đọc thơ của một tác giả Dương Quân sanh 1941 ở Biên Hoà . Thơ của thi sĩ Dương Quân trữ tình, sâu sắc và đọng lại trong hồn người đọc nhiều cảm xúc sâu lắng.
Bài thơ dưới đây Hương Tình Cà Mau được thi sĩ Dương Quân viết vào năm 1967 nhưng phải đến 37 năm sau do tình cờ bài thơ chính thức xuất hiện trên một tạp chí văn học (Tạp chí Thư Quán Bản Thảo, số 17, tháng 12.2004):
HƯƠNG TÌNH CÀ MAU
Thuở ấy một lần xa phố cũ
Tôi rời đô thị đến An Xuyên
Chân trời cuối Việt xa thăm thẳm
Không có người thân, chẳng bạn hiền
Là chuyến độc hành không tiễn biệt
Hành trang chỉ một xách tay vừa
Nhưng sao thấy nặng niềm nhung nhớ
Trời thủ đô buồn trong nắng thưa
Tôi đến An Xuyên lòng khắc khoải
Những trưa gà gáy gọi hoàng hôn
Những chiều gió biển đùn mây xám
Gợi tiếng sầu dâng tận đáy hồn
Những bước chân mòn qua phố vắng
Những con đường cũ nặng suy tư
Hững hờ rượu lạt , cà phê đắng
Khói thuốc nào say buổi tạ từ
Khi cánh chim bay là xoá dấu
Cành khô cũng mất vết chia ly
Chỉ đau là tiếng kêu quằn quại
Hẹn ước nào ai tiếc được gì
Sự nghiệp vẫn đi tim trước mắt
Nụ cười không nở cuối mùa thương
Mai sau ai biết về thân phận
Sỏi đá thà cam vạn nẻo đường
Dẫu thế, Cà Mau không phụ khách
Có rừng, cũng có đất phù sa
Cầu tre, nước chảy cô nghiêng nón
Tình gái An Xuyên vẫn đậm đà
Gặp em vào buổi ban sơ ấy
Chung chuyến đò qua ghé bến quê
Tôi chép câu hò đem đến tặng:
“Cà Mau đi dễ, khó quay về”
Em hẹn chèo ghe ra họp chợ
Tôi chờ, trưa nắng, bóng sông trôi
Cắm sào, che nón, em cười nụ
Lòng ngỡ rằng em nói vạn lời
Nhà em có mảnh vườn cau nhỏ
Uống nước trời mưa, gạo giã tay
Tuổi mẹ như vừng xôi nếp một
Cha già như trái chín trên cây
Hái rau đem bán lo tiền chợ
Mót củi rừng thưa, nhúm bếp cơm
Cha mẹ tuổi già, con gaí muộn
Tảo tần ngày tháng đáp công ơn
Em từ Tắc Thủ qua Kênh Xáng
Xuống khỏi Dòng Kè ra Tắc Vân
Tôi dưới Tân Thành lên chợ quận
Mua quà xin gửi biếu song thân
Mỗi lần tan chợ, ghe xuôi nước
Áo trắng em về khuất cuối sông
Tôi tự hỏi lòng sao chẳng gửi
Cho em trọn cả trái tim hồng
Trở lại Tân Thành thương Tắc Thủ
Dường dài sông rộng, nắng chang chang
Mái chèo có mỏi bàn tay yếu?
Má đẫm mồ hôi có võ vàng?
Mơ ước trời luôn thêu nắng đẹp
Mưa hoà, gió thuận khắp nơi vui
Đất lành, hoa nở trên gai góc
Cho gái Cà Mau điểm nụ cười
Từ đó tôi yêu miền cuối Việt
Yêu đôi mắt đẹp, cổ tay tròn
Áo bà ba trắng, môi cười nụ
Yêu gái Cà Mau vẹn sắt son. “
Bài thơ chân thành và mộc mạc nhưng đầy ắp tình cảm chứa chan.
Tôi cũng rất thích bài thơ đượm nét thiền sau đây:
GIẤC XƯA
Anh rước em về thuở cổ sơ
Buổi hồng hoang những triệu năm thừa
Đất trời
Mây gió
Thèm tơ nắng
Hoa cỏ
Sông hồ
Khát bụi mưa
Em – Lãng du trên tầng tuyết vỡ
Anh – Tham thiền dưới bóng trăng đưa
Vô minh
Sao ý tình ngây ngất !
Bờ mộng đã tràn khắp cõi thơ. ”
Bài thơ thật tuyệt vời . Ý tại ngôn ngoại và chứa đựng cả chân như vi diệu của sự giác ngộ. Nói chung thơ củ thi sĩ Dương Quân có rất nhiều bài tuyệt tác.
Thi sĩ Dương Quân: Sanh năm 1941 tại Biên Hòa, nguyên Công Cán Ủy Viên Bộ Giáo Dục Việt Nam Cộng Hòa. Giảng viên Cao Đẳng và Đại Học ở Sàigòn. Sau khi cải tạo về sinh sống bằng nghề phụ hồ. Hiện định cư tại Hoa Kỳ.
Trần Minh Hiền Orlando ngày 20 tháng 1 năm 2016
No comments:
Post a Comment