MỜI GỌI MÙA XUÂN
Xuân hãy về đây, ở lại đây
Xuân ơi ! xin đến với nơi này
Thu buồn năm trước, buồn hiu hắt
Đông lạnh mùa qua, lạnh ngất ngây
Xuân vốn thương đời, chan nắng ấm
Ta vì vỡ mộng, chuốt men cay
Tri âm, tri kỷ? tìm đâu thấy
Chỉ thấy lưng trời, chim én bay
Dương Quân
XUÂN NÀY EM CÓ VỀ KHÔNG
(Để nhớ cố nhân)
Xuân này em có về không?
Thu tàn năm ngoái, mùa đông qua rồi
Trăm thương, ngàn tiếc đầy vơi
Đêm đêm trằn trọc nhớ người viễn du
Vô biên, vô lượng mịt mù
Vô thanh, vô sắc, vô ưu...vô cùng
Mênh mông vũ trụ trùng trùng
Vô ngôn, vô lượng, viễn vông cõi ngoài
Kiếp người, xuân bất tái lai
Xuân qua, như suối, sông dài chảy xuôi
Em từ một tối mòn hơi
Nhịp tim ngừng nghỉ, mộng đời vãng sinh
Em từ nhẹ gót phiêu linh
Đèn khuya leo lét, gia đình hắt hiu
Then cài, cửa khoá sớm chiều
Gối chăn lạnh lẽo, buồn thiu canh dài
Nhang trầm phảng phất hương bay
Chập chờn, đứt nối, lạc loài cơn mơ
Bên thềm gió thoảng nhẹ đưa
Tưởng chừng em trở giấc khuya thở dài
Vẳng xa, tiếng hạc lưng trời
Đêm thâu hun hút, trăng cài màn sương
Chỉ là ảo ảnh vấn vương
Thực hư nhân thế, vô thường, có- không...
Xuân tàn, hè, lại thu, đông
Nhân sinh hữu hạn, quay vòng nắng, mưa
Triền miên nhật nguyệt sau, xưa
Càn khôn chìm nổi, dật dờ phiền-vui
Xuân về ! tuyết giá ngậm ngùi
Nhớ em, còn tận phương trời nào...xa
Xuân là Xuân của mọi nhà
Chỉ mình anh vẫn thiết tha đợi người
Mai đây, Xuân lại qua rồi
Người đi biền biệt ngàn khơi, không về.
Dương Quân
(Mậu Tuất 2018)