Lấy CÁI NƯỚC
(chuyện trước 75)
Cởi xong đôi giày bốt-đờ-sô, Prang tuột nhanh cái quần trây-di(quần lính) quăng lên bờ cỏ, rồi chạy lẹ xuống suối. Khi chạy đến độ sâu cỡ ngang thắt lưng, Prang nhoài người lặn luôn trong dòng nước mát dịu. Dưới ánh trăng đêm, những bọt nước bắn tung toé sau cú đạp mạnh của chân Prang, lấp lánh túa ra như những vẫy bạc trông thật lạ mắt. Vùng vẫy giữa lòng suối một hồi, Prang quay đầu bơi ngược vào bờ. Nó không thèm lên vội mà nằm dài nơi chỗ xâm xấp nước để tận hưởng cái cảm giác mơn man kỳ lạ của dòng nước đang trôi nhẹ vuốt ve trên thân thể nó. Prang không hiểu tại sao, nguyên một trung đội đóng quân ở cái đồn nhỏ heo hút giữa rừng này, chẳng có ai nhận thức ra sự tuyệt vời của cái thú tắm suối dưới ánh trăng đêm như nó. Đã bao đêm trăng sáng đẹp huyền ảo như vầy, Prang mở miệng mời, mà nào có ai thèm đi theo nó ra đây? Kể cả thằng Krong, người bạn Thượng duy nhất cùng chung trung đội cũng vậy. Lần nào rủ đi ra suối tắm, Krong cũng lắc đầu quầy quậy. Bộ nó quên hẳn gốc gác rừng rú của tổ tiên nó rồi sao?
Prang xoay mình nằm sấp lại, mặt hướng về phía cổng đồn. Đèn trong doanh trại đã bật sáng choang. Giờ này chắc vợ của Prang đang chuẩn bị bữa ăn tối. Nhớ tới nhiệm vụ phải đi kích đêm nay, Prang đâm nản. Kích kiết con mẹ gì mà cứ kích hoài. Đồn lèo tèo có vài chục mạng, lại nằm sát biên giới Miên gần đường mòn “ông Cụ,” ngay trục chuyển quân của mấy vị chính quy từ miền Bắc đổ vào. Nói hỏng phải...trù, chỉ cần mỗi vị bộ đội đi ngang qua đây khạc một cục...đờm vô đồn, thì chỉ một đêm là trung đội của Prang đầu hàng vô điều kiện liền, chớ đừng nói gì tới chiện súng nổ đạn bay chi cho thất công. Còn cái vụ đi kích chỉ là bày đặt quấy qủa theo đúng nguyên tắc đề ra của cấp trên thôi, chứ kích kiết cái nổi gì?
Nhớ hồi năm ngoái, khi Prang mới ôm ba lô về trình diện đơn vị này, mấy ngày đầu nó nào có biết ất giáp gì đâu? Hỏng hiểu tại sao mấy trự lính ngồi gác trên lô-cốt chẳng cảnh giác gì ráo trọi? Trự nào cũng ngủ gà ngủ gật, súng dựa vô bao cát, băng đạn để rời một bên. Đi kích thì hò hát um xùm. Tới bãi kích lại đốt một đống lửa thiệt bự, rồi cả đám hè nhau nằm ngủ khò cho tới sáng. Lính tráng gì kỳ cục vậy cà? Thắc mắc chưa dám hỏi thì Prang có liền câu trả lời vài bữa sau đó.
Một buổi sáng vừa thức dậy, cầm cái khăn đi rửa mặt. Thì, trời mẹ ơi! Có phải vì hai cục ghèn làm mờ mắt nó hong? Mà, chình ình ngay cổng đồn một chiếc xe tăng T-54 ngạo nghễ đậu bít lối từ bao giờ. Sẵn mới ngủ dậy đương mắc...tiểu, lẫn cơn sợ rần rần trong người, thằng Prang chơi đẹp...tưới luôn trong quần hồi nào hỏng hay. Còn đương sớ rớ với cái quần ướt nhẹp thì tiếng kẻng tập họp đã đập liên hồi.
Đợi cho trung đội tề tựu đầy đủ, thiếu uý Ngọc mới lừ đừ từ trong văn phòng bước ra, theo sau là năm vị bận đồ chính quy mặt mũi lạnh tanh. Năm cái nón cối bọc lưới có hình ngôi sao vàng sùm sụp trên những khuôn mặt tai tái thiếu ánh nắng. Lần đầu tiên trong đời lính, thằng Prang mới thật sự mặt đối mặt với mấy ông...kẹ này, tim nó đập thình thịch vì sợ, thiếu chút nữa là Prang lại...tưới thêm lần hai trong quần. Lạ cái là quanh nó, mấy thằng bạn lính cứ tỉnh bơ như hỏng có chiện gì xảy ra mới kỳ? Thiếu uý Ngọc dẫn năm vị bộ đội tới trước hàng quân của mình giữa sân đồn, rồi hắng giọng nói một cách dõng dạc:
- Mấy anh cũng biết trung đội mình nằm giữa căn cứ địa của phe bên kia. So về lực lượng thì mình chỉ là hột cát trong cái sa mạc đầy tăng và bộ đội. Sở dĩ họ hong triệt hạ đồn mình vì sợ dính líu đến những khía cạnh chính trị hong có lợi cho họ. Do đó, đã nhiều lần họ gởi đại diện đến đây, để dàn xếp về những hoạt động của cả đôi bên trong vùng. Chính yếu là cả hai phía cùng cố gắng tránh gây khó khăn lẫn nhau trong địa hạt quân sự. Hôm nay, một lần nữa, họ lại đến minh định thêm một số thỏa hiệp ngầm đã được đồng ý trước đây. Xin nhường lời lại cho thượng uý sáu...Phèo.
Người đàn ông trung niên mặt xương xẩu, bước hai bước ngang tầm với thiếu uý Ngọc. Ông đảo mắt nhìn lứơt qua khuôn mặt của hai mươi mấy người lính địa phương quân đương đứng thẳng băng từng hàng như lượng giá, rồi nở nụ cười chính trị đầy...tang tóc, nói:
- Chào mấy em. Bữa nay “qua” tới thăm mấy em “đột xuất” như vầy, thiệt quấy quá! Hồi nãy, thiếu uý Ngọc có “phát biểu” sơ qua, chắc mấy em cũng hiểu. Để khỏi mất thì giờ, “qua” sẽ “khẩn trương khai triển” thêm một vài điểm mới trong hợp đồng của chúng ta. Thứ nhứt, về địa điểm đi kích của mấy em. Từ nay trở đi, mấy em đừng đốt lửa như vậy nữa, vì các đồng chí bộ đội đã biết rõ vị trí của mấy em rồi, họ sẽ hong đụng tới mấy em đâu. Sự nổi lửa giữa đêm tối dễ bị phát hiện bởi máy bay tuần thám của bọn Mỹ và điều đó sẽ làm lộ sự chuyển quân trong đêm của bộ đội chúng tôi. Thứ hai-thượng uý sáu Phèo chậm rãi gằn từng tiếng một- Từ nay, mấy em chỉ được sinh hoạt trong vòng ba trăm thước tính từ đồn. Ai vi phạm sẽ bị bắn hạ bởi bộ đội ta.
Từ buổi sáng đó trở đi, Prang mới biết tại sao trung đội nó tà tà hỏng thèm canh gác gì ráo trọi. Rồi nó cũng quen luôn, hỏng còn sợ mấy ông thần mặt tái đó nữa. Nhiều khi, mấy ông mặt tái đói thuốc còn mò vô đồn xin chút...khói, loại khói “đít vàng” mới chịu. Rồi, còn ngồi cà kê dê ngỗng cả buổi mới chịu dzìa bưng. Vậy chớ trước khi tạm biệt, cũng ráng...chỉa thêm vài điếu “đít vàng” mới bịn rịn chia tay. Nói nào ngay, có qua thì có lại, nhiều khi mấy ổng cũng mời cả trung đội của thiếu uý Ngọc vào rừng coi cải lương dã chiến chớ nào phải không? Rồi cũng nhờ cái “hợp đồng” và tình nghĩa láng giềng đó, mà thằng Prang mới hưởng được cái thú tắm đêm nơi con suối này. Hong thôi, đố cha thằng nào dám mò ra đây, bộ hong muốn sống chắc?
Nằm sấp một hồi dưới nước bị mấy viên sỏi cấn vô ngực, Prang lồm cồm ngồi dậy. Định lên bờ bận quần áo, thì từ cổng đồn vọng xuống tiếng gọi giựt giọng của thiếu uý Ngọc:
- Prang...Prang...
Prang lật đật xỏ quần thiệt lẹ, đáp lớn:
- Thằng thiếu uý ơi! Prang về nè.
Prang chạy tới cổng bị thiếu uý Ngọc điểm mặt:
- Dặn hoài mà gặp ai cũng kêu thằng? Sao hôm trước gặp sáu Phèo hỏng kêu chả bằng “thằng” cho tao nghe thử?
Prang cười giả lả:
- Tại tui nói tiếng Việt hong rành mà...
- Thôi...lẹ lên. Tụi nó đương chờ mày đi kích kìa.
Prang chạy thiệt lẹ về phía dãy nhà thấp làm trại gia binh phía cuối đồn. Bước vô nhà thì thấy vợ nó ngồi một đống bên mâm cơm dọn sẵn trên bàn. Chẳng nói chẳng rằng, Prang sà xuống ghế đớp thiệt lẹ. Vợ Prang ngập ngừng, hỏi:
- Tối nay mày hong đi kích sao Prang?
Prang trệu trạo miếng cơm trong miệng:
- Có chớ!
Mắt con vợ thằng Prang sáng lên một cách kỳ lạ. Nó hấp tấp đứng lên kéo vẹt tấm màn ri-đô che giường ngủ, khum người lôi cái ba-lô dưới gầm giường để ngay chân thằng Prang. Rồi, vòng tay bá cổ Prang kéo sát vô bộ ngực bự như hai...trái mìn chống chiến xa của nó, nói:
- Thôi, ăn lẹ đi-vợ Prang buông tiếng thở dài với vẻ tiếc nuối- Tao tưởng mày ở nhà, tính cho mày lấy “cái nước” tối nay.
Đương ăn, bị con vợ chà hai trái...mìn vô mặt, ông nội thằng Prang có sống dậy cũng đứt...cầu chì tại chỗ, chớ đừng nói chi tới thằng Prang đương tuổi thanh xuân. Bởi vậy, đương nhai dở miếng cơm, Prang đẩy lẹ xuống cổ họng liền. Xong, nó luồn tay vô áo con vợ “chỉnh” nhẹ hai trái mìn cho đỡ ghiền. Prang nhe răng cười hềnh hệch, khoái trá:
- Mày tốt quá “dơ” (vợ) ơi! Đợi tối mai, tao sẽ lấy “cái nước” của mày hai lần.
Mằn mò cặp mìn một hồi, Prang đẩy nhẹ con vợ ra. Lùa nhanh miếng cơm chót, Prang quảy ba-lô gỡ cây súng M-16 treo trên vách mang vào vai. Trước khi đi, Prang còn tiếc nuối vỗ thêm vài cái vào cặp mông tròn ủm như hai cái...đít chảo của con vợ, rồi bước ra cổng đồn.
Vừa thấy mặt Prang lò dò ra cổng, thiếu uý Ngọc quạt liền:
- Mày làm cái gì đợi tiểu đội đi hết ráo rồi mới mò ra?
Prang ấp úng:
- Tại tui ăn cơm...
Thiếu uý Ngọc xua tay:
- Thôi đi đi...đi lẹ lên cho kịp với tụi nó.
Prang có giò phóng lẹ qua cổng đồn, rồi biến dạng ở khúc quẹo của lối mòn nơi bìa rừng.
Lầm lũi đi quanh co một hồi trên con đường mòn nhập nhoè bóng tối dưới những tàng cây, vẫn chưa thấy bóng mấy thằng bạn. Lựa bãi đất trống có ánh trăng, Prang ngồi xuống nghỉ mệt, đầu nó cứ miên man nhớ tới cặp vú của con vợ. Nói nào ngay, từ hồi bỏ rừng núi về kinh sống cuộc đời văn minh thành thị, con vợ Prang cũng học đòi chưng diện lẹ lắm. Cái xà-rông sặc sỡ được thay thế bằng chiếc quần mỹ-a đen bóng mướt rượt, rờ tới đâu mát mịn tới đó. Bộ ngực trần đen đủi ngày xưa, nhờ áo bà-ba che kín nên cũng nâu hồng hấp dẫn. Hồi còn ở trong rừng, nhìn bộ ngực trần trụi của vợ có bao giờ gợi cho Prang nỗi thèm muốn nào đâu? Vậy mà giờ đây, chỉ cần con vợ tháo nhẹ hột nút áo là thằng Prang xuất...mồ hôi hạn liền.
Nói có thần Rừng làm chứng, hồi nãy nếu hong gì nhiệm vụ đi kích đêm nay, Prang đã “để” đẹp con vợ rồi. Ừ, mà sao lạ vậy cà? Cứ mỗi lần nó đi kích đêm thì con vợ lại hứa hẹn cho nó lấy “cái nước.” Đến đêm sau, khi nó xin lấy thì con vợ lại nằm sãi tay há miệng ngủ tỉnh bơ, hỏng thèm đáp ứng gì ráo. Hay tại để qua đêm nên con vợ bị...khô nước?
Suy nghĩ một hồi, đầu óc mộc mạc của thằng Prang rối lung tung xèng. Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc nó cũng nhớ tới hai trái mìn chống chiến xa của con vợ. Bức rức trong người, Prang nhắm mắt để trí tưởng tượng dẫn đi vòng vòng trên thân thể căng tràn múp rụp của con vợ đương nằm ở nhà. Chỉ mới mừơng tượng rà sơ vòng ngoài mà tay chưn thằng Prang đã muốn bắt...chuồn chuồn. Prang rùng mình đứng bật dậy, thay vì quảy ba-lô đi tới bãi kích, nó hùng dũng quay ngược về đồn. Kệ mẹ thằng thiếu uý, Prang phải giải quyết chiện “nước nôi” với con vợ cái đã.
Giờ này mấy bóng đèn trên lô-cốt đã tắt ráo hết, cổng đồn cũng có bao giờ đóng đâu? Lời bảo đảm của thượng uý sáu Phèo chắc như đinh đóng cột, cần gì phải canh gác chi cho thất công? Sợ là sợ thiếu uý Ngọc bắt gặp nó trở về đồn thì quấy qủa cuộc đời thôi, chứ Prang có sợ chi ai? Giờ này ai nấy đã ngủ khò, hỏng lẽ thiếu uý Ngọc còn đứng ngắm trăng ngoài cổng? Bộ ổng khùng chắc? Bởi vậy thằng Prang lướt êm qua sân đồn nào có gặp ai đâu?
Tới trước nhà Prang đi thiệt nhẹ, nó muốn dành sự ngạc nhiên bất ngờ cho con vợ. Tối nay, Prang cương quyết sẽ “cố gắng” lấy hết “cái nước” của con vợ để khỏi bỏ công mạo hiểm lặn lội trở về. Nó bước sát tới cánh cửa gỗ, nhè nhẹ rút lưởi dao găm đeo bên hông rồi luồn vào khe hở nơi có cái móc gài phía trong. Hất khẽ cái móc, Prang đẩy cửa lách mình vào. Bất chợt, nó bỗng khựng lại vì có tiếng rù rì vẳng ra sau tấm màn ri-đô bao quanh cái giường của vợ chồng nó. Rồi có tiếng mút chùn chụt lẫn giọng rên nhè nhẹ của vợ thằng Prang. Lấy làm lạ, Prang với tay bật công tắc đèn rồi vẹt mạnh tấm màn ri-đô.
Mèn đét ơi! Ai như thằng Krong đương lom khom trên bụng con vợ nó vậy cà? Cảnh tượng bất ngờ làm Prang đứng chết trân như trời trồng. Ai mà ngờ cái thằng bạn thân thiết ở cùng bản làng, cùng đơn vị, lại thừa lúc Prang hong có ở nhà, nhào vô...đẽo con vợ nó ngọt xớt như vậy? Prang lớ quớ chưa biết tính sao, thì Krong đã nhanh chưn nhảy lẹ xuống giường chuồn biến ra cửa. Prang tần ngần nhìn theo cặp mông xám xịt của thằng Krong lờ nhờ mất hẳn vào bóng đêm ngoài cửa mả giận tím ruột. Nó hầm hầm quay lại ngó con vợ còn nằm ngửa trần trụi trên giường.
- Sao mày để cho nó lấy “cái nước”?
Vợ thằng Prang vẫn nằm tênh hênh trên giường, trả lời tỉnh bơ:
- Tại mày hỏng chịu lấy thì tao cho thằng Krong.
Dòm thấy cái quần xà-lỏn của Krong nằm lăn lóc trên sàn nhà, Prang định lấy chưn đạp lên. Thì, bỗng đâu, Krong đã xồng xộc từ bên ngoài chạy vào, tay còn bụm chặt bộ...đồ nghề của nó, cặp mắt trắng dã láo liên nhìn quanh quất, miệng lắp bắp:
- Cái quần...tao để quên cái quần.
Prang nỗi nóng co giò đạp một cái thiệt mạnh ngay mông thằng Krong làm nó ngã chúi vô vách. Quên Cả đau, Krong phóng tới chụp lẹ cái quần rồi phóng biến ra cửa. Lần này, cặp mông xám xịt của nó như bị...méo qua một bên vì cú đạp thần sầu đầy phẩn nộ của Prang.
Thằng Prang làm dữ sau cái đêm bắt tại trận vụ chim chuột của con vợ. Người Thượng vốn theo chế độ mẫu hệ, quyền uy của vợ lớn hơn chồng. Cho nên, dù tức giận, Prang cũng hỏng dám thượng cẳng chưn, hạ cẳng tay với con vợ. Ngược lại, nó trút mọi uẩn ức lên đầu thằng Krong, kẻ đã lấy “cái nước” của con vợ nó. Nội vụ được Prang trình lên thiếu uý Ngọc. Trên cương vị của một trung đội trưởng, và theo hệ thống quân giai, thiếu uý Ngọc phải đánh công điện trình lên trung uý Vui trưởng phòng an ninh quân đội ở chi khu Lộc Ninh nhờ giải quyết. Lúc bấy giờ, sự liên lạc giữa trung đội của Ngọc với chi khu Lộc Ninh hoàn toàn dựa vào hệ thống vô tuyến điện, và một phi vụ trực thăng mỗi tháng đáp xuống đồn tiếp tế lương thực, bưu tín, luôn tiện bốc theo những người lính nghỉ phép hoặc đau ốm. Do đó, trong khi chờ đợi chuyến bay tiếp tế để giải giao bộ ba: Krong, Prang, và vợ xuống phòng an ninh quân đội ở Lộc Ninh, thì Prang và Krong được tách rời nhốt riêng mỗi đứa một nơi, để tránh những đáng tiếc có thể xảy ra.
Chiếc trực thăng thả vợ chồng Prang và Krong xuống sân vận động Lộc Ninh vào xế trưa. Một chiếc xe Jeep đợi sẵn trên sân cỏ chở thẳng bộ ba về phòng an ninh. Cả ba đựơc đưa vào căn phòng vuông vức bít bùng sơn màu xám, có cái bàn gỗ giữa phòng và bốn chiếc ghế chung quanh. Bóng đèn tròn có chụp màu xanh lá cây, treo tòn teng bằng sợi giây điện từ trần nhà, chỉ đủ rọi sáng phạm vi mặt bản, phần còn lại của căn phòng là bóng tối lờ nhờ đáng sợ. Mặc dù việc thưa kiện của Prang thuần tuý dựa trên tình cảm, hong dính dấp gì về vấn đề an ninh chính trị, nhưng sao vô tới đây, hỏng riêng gì thằng Prang mà Krong cũng thấy ớn lạnh, chỉ có con vợ Prang là mặt mày tỉnh bơ, nhơn nhơn như chỗ không người. Ba đứa còn đương đứng xớ rớ, thì cửa phòng bật mở.
Trung uý Vui trưởng phòng an ninh, người cao lớn bệ vệ, tay ôm xấp hồ sơ cùng hai ngừơi lính bước vào. Bộ mặt của trung uý Vui hỏng vui chút nào so với cái tên cúng cơm đầy...hoan lạc của mình. Chỉ mấy cái ghế, Vui nói:
- Mời quý vị ngồi.
Đợi ba người an tọa xong, Vui ra dấu cho hai người lính lui ra khỏi phòng rồi ngồi xuống trên chiếc ghế còn lại. Lướt qua chồng hồ sơ để trên bàn, trung uý Vui hất hàm hỏi Prang:
- Đầu đuôi ra sao? Anh thuật lại cho tôi nghe thử.
Prang sửa lại thế ngồi cho ngay ngắn, chỉ ngón tay vào Krong, nói với giọng run run:
- Cái thằng Krong này xấu lắm thằng trung uý ơi! Nhằm lúc tui hong có ở nhà, nó vô lấy “cái nước” của con “dơ” tui.
Nghe giọng nói lơ lớ của Prang, Vui suýt bật cười. Cố giữ bộ mặt nghiêm nghị, Vui hỏi:
- Lấy “cái nước” là lấy gì?
Prang chập hai bàn tay lại làm động tác nhịp lên nhịp xuống, giãi thích:
- Thằng Krong nó nằm trên mình con “dơ” tui rồi...phịch lên phịch xuống như vầy nè thằng trung uý.
Ráng kềm mà Vui cũng phải bật cười vì lối giải thích quá cụ thể của Prang. Vui hỏi:
- Anh bắt gặp tại trận hả?
- Chứ sao không. Trời ơi! Nhớ tới cái mông của nó, tui còn giận quá mà.
Trung uý Vui vỗ vai Prang an ủi:
- Thôi được rồi, chuyện đâu còn có đó. Krong đã làm bậy thì tôi sẽ phạt nó theo quân pháp, anh cứ yên chí-quay sang Krong, Vui hỏi- Còn anh, tại sao anh... lấy “cái nước” của vợ Prang?
Krong đi lính đã khá lâu, trứơc Prang nhiều năm nên tiếng Việt rất sành sỏi, nó xấu hổ cúi mặt nhìn xuống đất, giọng nghe yếu xìu:
- Đâu có, tui đâu có lấy cái gì của vợ Prang?
- Prang nói nó bắt tại trận anh đang nằm trên bụng vợ nó.
Krong ngước mặt lên, nói với giọng qủa quyết:
- Có...có...nhưng lấy chưa được. Trời ơi! Chưa có lấy mà...
Vui dọa:
- Anh phải thành thật khai rỏ nội vụ. Nếu giấu diếm thì tội sẽ nặng gấp đôi.
Nghe hù bị phạt gấp đôi, Krong sợ hãi ngó Vui, rồi quay qua liếc khẽ con vợ Prang. Nó ngập ngừng kể:
- Bữa đó Prang đi kích, nên vợ Prang rủ tui qua nhà chơi. Nằm trên giường nói chiện với nó một hồi tay tui...ướt nhẹp hết trơn. Thiệt tình, tui hong muốn lấy “cái nước” của vợ thằng Prang, nhưng vợ nó hối tui lấy lẹ lẹ hong thôi để lâu “nứơc” khô uổng lắm.
- Sao hồi nãy anh nói chưa có lấy-Vui gặn.
Krong thiệt thà :
- Chưa có lấy thiệt mà! Mới lom khom tính lấy thì thằng Prang về tới. Làm sao tui lấy được? Nói có thần Rừng lảm chứng, Thẳng em tui còn chưa kịp...”khóc ngoài quan ải” nói chi tới chiện đút đầu vô trỏng kiếm nước?
Mắc cừơi vì lối dùng chử sặc mùi lính tráng của Krong, trung úy Vui khoát tay ngăn không cho Krong nói nữa, Vui hỏi vợ Prang:
- Tại sao có chồng mà chị còn tư tình với Krong?
Vợ Prang không chút ngượng ngùng, trả lời tỉnh queo:
- Tại cái thằng Prang này yếu quá! Lần nào lấy “cái nước” nó cũng lấy có nửa chừng rồi nằm lăn ra ngủ. Đương phê mà bị đứt...phim, sao tui chịu được?
Quay mặt nhìn ra phía sau để giấu nụ cười, Vui hỏi tiếp:
- Cái đêm Prang trở về bắt gặp chị và Krong trên giường, Krong đã lấy “cái nước” của chị chưa?
Vợ Prang lắc đầu, trả lời cộc lốc:
- Chưa.
Trung uý Vui hướng sang Prang:
- Dù Krong chưa lấy được “cái nước” của vợ anh, nhưng Krong và vợ anh đã xác nhận có tư tình với nhau. Bây giờ tôi sẽ gởi Krong qua quân cảnh Tư Pháp tạm giam chờ ngày truy tố ra toà vì tội thông dâm(tội hình sự theo luật Hồng Đức). Phần vợ chồng anh, hãy tự giải quyết chuyện tình cảm của gia đình mình. Nếu như hai người quyết định ly hôn, thì anh được miễn trừ trách nhiệm chu cấp tài chánh cho vợ anh, vì anh không có lỗi, không vi phạm luật hôn nhân dựa trên bộ Dân Luật tố tụng về Hôn Phối của chính phủ. Ngày mai tôi sẽ xin tiểu khu cho chuyến bay chở vợ chồng anh về lại đơn vị. Hai người còn có yêu cầu gì nửa không?
Prang vụt đứng lên phản đối:
- Thằng trung uý xử vậy là hỏng được. Krong phải bồi thường cho tui.
- Bồi thường cái gì? Krong phạm tội thì ở tù, nó đâu có lấy tiền lấy bạc hay làm thiệt hại tài sản gì của anh mà đòi bồi thường?
Prang hùng hổ:
- Theo tục lệ của bản tui, tư tình với “dơ” người trong Bản thì phải đền một con trâu, hai con heo, mươi con gà, và hai ký muối. Nếu thằng Krong hong đền, tui còn mặt mũi nào về bản cúng thần Rừng?
Nghe vậy, Krong nhìn trung uý Vui với cặp mắt van xin:
- Trung uý ơi! Làm ơn cho tui ở tù đi. Bắt tui đền nhiều như vậy, tiền đâu mả có? Thằng Krong này nghèo lắm.
Vui nạt:
- Ai biểu nghèo mà ham vui thì ráng chịu.
Krong nhăn nhó:
- Vui? Chưa gì đã bị đạp vô đít đau thấy...tù trửơng, còn bị...táo bón hết mấy ngày. Đã vậy, chút xíu nữa là thằng Krong này mất toi cái quần xà-lỏn rồi.
Suy nghĩ giây lát, trung uý Vui mệt mỏi cầm xấp hồ sơ đứng lên:
- Thôi, tôi cho quý vị nửa tiếng để dàn xếp với nhau. Dù gì cũng là anh em chung đơn vị, cùng bản làng. Nếu Prang ký đơn bải nại vì Krong đồng ý bồi thường theo yêu sách của Prang, thì tôi sẽ trả Krong về lại đơn vị khỏi đi tù. Khi nào thỏa thuận xong ra ngoài gặp tôi.
Hỏng biết thằng Krong mặc cả như thế nào, mà cuối cùng con trâu biến mất trên văn bản bải nại của Prang. Yêu sách đòi bồi thường chỉ còn lại hai con heo, mười con gà, và hai ký muối. Đối với Prang và phong tục của bản nó, thì sự đền bù đó là một niềm hảnh diện, một thắng lợi mỹ mãn cho bên nguyên cáo. Vì vậy, mặt mày vợ chồng Prang hớn hở ra phết, chẳng bù với thằng Krong, nó rầu rầu như mới vừa đưa đám ma...ông già nó. Phải chi lấy được chút “nước” thì đền cũng cam, đằng này thằng “em” còn nằm xa lắc ngoài “quan ải” mà phải chi cả đám...gia súc như vậy, thiệt ngặt hết sức.
Nói nào ngay, người Thượng họ thật thà chất phác lắm, hỏng hứa thì thôi, mà đã hứa là giữ y chang như vậy, hong có vụ lươn lẹo nuốt lời. Thằng Krong về lại đơn vị nhịn đủ ba tháng lương đền thẳng băng cái một cho vợ chồng Prang. Krong thề độc với thần Rừng từ nay cho tới già, hong còn dám léng phéng đi chùa lậu “nước” nôi của thiên hạ nữa.
Nếu chuyện chỉ có vậy, thì trung uý Vui đâu phải thỉnh thoảng thức giấc nửa đêm bật cười khan vì mơ thấy thằng...Prang? Chẳng là, sau khi giải quyết êm đẹp vụ thưa kiện của Prang, Vui cũng quên luôn tụi nó. Chiến cuộc ngày càng sôi động còn biết bao nhiêu việc quan trọng cần làm. Bữa thì điều tra vụ nổ súng chết người; bữa thì lấy khẩu cung tù binh; hôm thì làm ăn-kết mấy vị quân nhân ba gai nhậu say bỏ lựu đạn vô ly bia làm chết mấy em gái hậu phương trong quán bia ôm. Ôi! Đủ thứ ta bà ân oán chứ nào phải giản đơn?
Bởi vậy, như đã nói ở trên, nếu thằng Prang trở về sống bình lặng nơi đơn vị “khỉ ho cò gáy” của nó giữa rừng sâu, thì trung uý Vui đâu có phải giựt mình thức dậy nửa đêm cười trẹo họng như vậy?
Một bữa trưa, khi chiếc trực thăng tiếp tế tiền đồn vừa đáp xuống sân vận động Lộc Ninh. Thì, từ trong lòng tàu thằng Prang nhảy xuống cái rột, nó cắm đầu chạy một mạch vô tiểu khu rồi xông thẳng vào phòng an ninh quân đội của trung uý Vui. Nhằm giờ nghỉ trưa, đương ngồi nặn...mụn làm sạch...mặt để chiều nay đi gặp bồ, mà thằng Prang xồng xộc đút đầu vô, đố cha thằng nào hỏng tức? Nhận ra thằng Prang, Trung uý Vui hất bộ mặt lạnh tanh hằn đầy vết...móng tay, quạt liền:
- Ai cho anh vô đây? Bộ muốn ở tù hả? Biết giờ này giờ gì hong?
Thấy trung uý Vui nỗi giận, Prang lính quýnh nói:
- Xin lỗi thằng trung uý. Tui biết giờ này là giờ thằng trung uý lấy cái...mụn ở mặt. Nhưng...
Vui xua tay:
- Hỏng có nhưng nhị gì ráo. Ra ngoài để tôi nặn mụn...ý quên...để tôi làm việc.
Prang mếu máo:
- Tui có chiện quan trọng lắm, thằng trung uý ơi...
- Ê...ông trung uý nhen! Hỏng có “thằng trung uý” nữa à! Bộ vợ anh bị thằng nào lấy “cái nước” nữa sao?
Mắt thằng Prang sáng lên:
- Sao ông trung uý biết?
Thấy bộ mặt thật thà ngớ ngẩn của Prang, Vui bật cười và nói đùa với nó:
- Thì người nào lấy “cái nước” của vợ anh, cứ bắt nó bồi thường giống như Krong là xong chuyện, cần gì phải kiếm tôi?
Prang khổ sở vò đầu:
- Có, nhưng tụi nó trả...giá quá.
Vui ngạc nhiên:
- Bộ nhiều lắm sao mà anh nói “tụi nó”?
Prang đáp:
- Gần nửa trung đội lận.
Trung uý Vui trợn mắt nhìn thằng Prang:
- Anh nói “gần nửa trung đội” lấy “cái nước” của vợ anh?
Prang buồn bả gật đầu:
- Tụi nó nói ở giữa rừng lãnh lương hong có chỗ xài, nên đưa hết cho tui để xin “cái nước” của con “dơ” tui giống như Thằng Krong vậy.
- Vợ anh có đồng ý bán “cái nước” hong? Vui hỏi.
Prang hậm hực trả lời:
- Có. Nhưng tụi nó nói con “dơ” tui bị lấy hết “nước” nên bây giờ khô queo. Vì vậy tụi nó chỉ chịu trả nửa giá thôi.
Vui phì cười, giỡn:
- Nếu vợ chồng anh chịu giá thì làm, hong thì thôi. Thưa gởi cái nỗi gì?
Prang phân trần:
- Hỏng phải vậy. Tui chịu chứ sao hong. Có điều, sau này tụi nó hết tiền nên ký...sổ nhiều quá. Tui đòi hoài hỏng đứa nào chịu trả, nên mới chạy ra đây kiếm ông trung uý xử dùm.
Chiếu theo Quân Pháp, thằng Prang mang tội nặng nhứt, vì nó là chủ chứa; thứ đến là thiếu uý Ngọc đã hong kiểm soát chặt chẻ lính tráng dưới quyền để xảy ra chuyện bê bối trong đơn vị; sau chót là mấy tay quân nhân ký sổ nợ với vợ chồng Prang. Nhưng, xét vì đơn vị của thiếu uý Ngọc nằm ngay miệng cọp, nơi địa đầu giới tuyến, cực khổ gian nan, nên cấp trên cũng vu vi phạt lấy lệ mỗi người “tám củ” trong quân bạ.
Chuyện tưởng êm, ai dè kết cuộc lại bất ngờ hết sức. Chẳng, thằng Prang đầu óc thiệt thà như đếm, nó hỏng hiểu tại sao bán “nước” của con vợ hong lấy được tiền còn bị quở trách trong hồ sơ quân bạ? Khối óc đơn giản chất phác của nó nghĩ hoài mà hong tìm được câu trả lời. Nghĩ thét rồi máu rừng xanh nổi lên làm nó chạm dây đầu. Ai đời, nửa đêm, nó cột cứng con vợ trên giường, rồi rút lưỡi lê nhắm ngay mạch “nước” của con vợ thẻo một miếng ngọt xớt. Chẳng thèm nhìn tới con vợ nằm dở chết ngay đơ trên giường, nó cầm miếng da còn dính chùm lông vừa thẻo đựơc của con vợ, lủi vào bóng đêm trốn biệt vô rừng.
ooo
Tưởng thượng uý sáu Phèo là người may mắn. Đương lúc cần bổ xung quân số, lại nhận đựơc một thằng lính “ngụy” giác ngộ cách mạng trốn ngược vô rừng xin gia nhập bộ đội mà hỏng tốn một lời động viên nào hết. Ai dè, nhận cái thằng giác ngộ, “chiêu hồi” ngược này rồi, mới vỡ lẽ ra là nó bị...mát dây. Mỗi lần nhìn thằng Prang, cổ đeo một miếng da khô còn dính lưa thưa vài sợi...lông, đi tới đi lui, múa tay múa chưn cười khan một mình, là thượng uý sáu Phèo muốn...đạp một cái cho chết cha nó cho rồi. Nhưng thôi, lỡ nhận thì phải nuôi. Biết đâu chừng ăn hoài “bo bo” cùng bồi dưỡng với thần dược “Xuyên Tâm Liên” có ngày nó hết...điên, thì cách mạng được nhờ sao?
Hồ Xuân Ngọc