TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Tuesday, October 19, 2021

TÂM SỰ CÙNG THU - THƠ DƯƠNG QUÂN

TÂM SỰ CÙNG THU

TÂM SỰ CÙNG THU

  

Đã thấy Thu về đứng trước sân

Xôn xao chậu cúc vẫy tay mừng

Chập chờn tia nắng treo cành úa

Chiếc lá buông mình nuối tiếc xuân

 

Ai rước Thu về? Thu của ai?

Lang thang khắp trời rộng, sông dài

Mây nghiêng xõa tóc phơi đầu núi

Len lỏi trần gian cánh gió lay

 

Thu đẹp mà sao bóng hắt hiu

Gom chi nhiều lá, vác mang theo

Thu đi xả rác đầy thôn xóm

Chẳng lấp được buồn nhân thế đâu!

 

Mỗi lần Thu đến, lại Thu đi

Chẳng có gì vui, chẳng ích gì

Toàn những chuyện đời dang dở cũ

Thu vờ không hiểu nghĩa phân ly

 

Ta muốn thương yêu, chẳng thích buồn

Thu sầu gợi lại những tai ương

Niềm vui đã mất đêm hè muộn

Khi cánh phượng tàn, ve tắm sương

 

Thu khoác cho ta áo lạnh lùng

Heo may về dẫn lối mùa đông

Ai xui trăng rớt, trôi giòng suối

Để suối thì thầm, chuyện viễn vông

 

Ta hỏi Thu nghe: chuyện thế tình

Biết gì trong, đục cõi nhân sinh?

Kiếp người ngắn ngủi, sao buồn khổ?

Mong một tri âm, cũng khó tìm?

 

Dương Quân

10.18




Tuesday, October 12, 2021

CHIỀU THU NGỠ NGÀNG - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT

hoanghon_4_-large-content

CHIỀU THU NGỠ NGÀNG

 


Chợt buồn soi lại dòng tâm

Trần gian, trong đục thăng trầm bể dâu

Ngỡ ngàng mất nửa đời nhau

Dìm thân trong giấc chiêm bao lạ thường

 

Mơ màng bước giữa phố sương

Mà nghe thổn thức sầu thương chất chồng

Bao nhiêu mặn ngọt ấm nồng

Mất còn ai biết một lần ra đi?

 

Đành rằng sinh ký tử quy

Oằn thân ngậm mối sầu bi ngút ngàn

Bao chiều lá rụng thu sang

Vô tình để lại phai tàn trong tôi

 

Có nhau chưa hết cuộc đời

Thu hoài thao thức ngậm ngùi mà đau

Kể từ người vội xa nhau

Hai đầu nỗi nhớ chôn sâu tội tình!

 

Hoàng Ánh Nguyệt

10.2013




Sunday, October 3, 2021

THU RỪNG - THƠ DƯƠNG QUÂN



 
 
THU RỪNG

     (Tặng Viên Sỏi Nhỏ)

Rừng đã vào thu, Viên Sỏi ơi!
Em bên góc biển tận ven trời
Có hay từng lá vàng thay áo
Anh nhớ về em. Nhớ chẳng nguôi.

Anh đang đi nhặt lá thu rừng
Tìm lại mùa qua, dấu vết xuân
Thuở tóc còn  xanh, Viên Sỏi nhỏ
Thuở tình vừa chớm mến yêu anh"

Sỏi ơi! Viên Sỏi vẫn còn lăn
Tiếng nói yêu nhau đã muộn màng
Anh ở trên rừng, nghe vẳng tiếng
Ngựa già lộng hí cảnh chiều hoang.

Anh ở trên rừng cũng muốn tu
Nhớ Viên Sỏi Nhỏ lại chần chờ
Muốn bơi ra biển cùng Viên Sỏi
Lăn lóc bên nhau suốt bốn mùa.

Ước gì anh hoá kiếp rong rêu
Góc biển lênh đênh buổi sớm chiều
Ôm ấp ân tình Viên Sỏi nhỏ
Nói lời tha thiết của thương yêu.

Anh không màng nữ sĩ, công nương
Không ước trăng sao viễn mộng thường
Chỉ thiết tha cùng Viên Sỏi Nhỏ
Lẻ loi, thầm lặng nét khiêm cung.

Nơi em chắc chẳng có mùa thu
Biển vắng quanh năm thẩm một màu
Anh đốt lá rừng, em sưởi ấm
Sỏi ơi! Hãy đợi nối vần thơ.

Vào thu, anh nhớ quá đi thôi
Giấc mộng trăm năm đã muộn rồi
Anh ở ven rừng nghe phía biển
Thì thầm tiếng nhỏ gọi: "Anh ơi!"


             Dương Quân


*Với ý tưởng cố gắng nối kết hai đại thể của thiên nhiên là Rừng và Biển, tác
giả đã mượn hình ảnh của Lá Rừng, Rong Rêu, Viên Sỏi, làm chất liệu, lồng
trong chuyện tình yêu nhằm ca ngợi: "Biển-Rừng muôn thuở kết yêu thương"