TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Sunday, May 30, 2021

LÃO NÔ - THƠ DƯƠNG QUÂN






LÃO NÔ THƠ DƯƠNG QUÂN


 

Thơ Vui

LÃO NÔ
(Tự Thán)


Ví dầu tình bậu muốn sang
Bậu lo thân bậu, chẳng màng đến ai

Khi xưa ta sống rất oai hùng
Ngang dọc đời trai chữ Hiếu Trung
Việc nước, việc nhà ta gánh vác
Bậu làm dây Các, bám cây Tùng

Kể từ mất nước, chạy sang đây
Tưởng thoát cùm gông, kiếp đọa đày
Tưởng hết nhọc nhằn "tù cải tạo"
Ai ngờ đời đổi --- bậu ra oai

Lady là First --- xứ văn minh
Bậu vội trèo lên nắm nội tình
"Phu xướng Phụ tuỳ" --- thôi đẹp bỏ
Bậu giờ ăn, nói --- mặt kênh - kênh

Đời đổi ta làm phận lão nô
Bậu làm bà chủ, ở trên cơ
Bậu lên chân lắm, uy quyền lắm
Ta nhịn vì ta thất ván cờ

Ván cờ ta thất --- bậu lên voi
Bậu bảo: Ngày xưa quá thiệt thòi
Chẳng thích âm thầm vai nội tướng
Muốn làm Hoàng Hậu ngự trên ngôi

Bậu nắm tiền nong --- ký account
Nhà, xe ... mình bậu đứng tên vào
Cuối tuần Pay Check ta giao nộp
Thế lực còn ai sánh nữa đâu?

Ngất ngưởng tha hồ bậu shopping
Thời trang, son phấn ... bậu ngon lành
Hột xoàn --- càng lớn càng uy tín
Bơm ... sửa ... căng ...làm bậu đẹp xinh

Đêm về bậu ngủ nệm, giường êm
Ta chiếm sofa, chịu nhịn thèm
Bậu lock cửa phòng, an giấc điệp
Ta nằm thao thức, cứ lim dim

Bậu bảo ta: clean - up cửa nhà
Trong-ngoài - cỏ - rác - bếp - garage
Áo quần giặt giũ - xe đưa, đón ...
Bậu gọi thì: "Vâng, có mặt già!"

***

Ta biết ta là phận lão nô
Hết thời nên phải chịu ôm xô
Để cho bậu khiến -- đời ta rẻ
Chỉ sống cầm hơi, buổi dật dờ

Dương Quân





Monday, May 24, 2021

UỐNG CÀ PHÊ - THƠ DƯƠNG QUÂN


Thơ Dương Quân

Thi bá L.Đ bị "kẹt xe" cũng ra một bài thơ
Bây giờ mình bắt chước, uống cà phê cũng thơ.
Để mời chư vị đọc chơi cuối tuần (DQ)




  UỐNG CÀ PHÊ

                (Thơ Vui)



      Nửa đêm pha tách cà phê

Mời em bên ấy trở về uống chung

      Ngoài trời sương xuống lạnh lùng

Có em sưởi ấm đôi lòng giá băng


      Anh từ một thuở lăng nhăng

Công danh dang dở, nhập nhằng yêu đương

      Đời trai lận đận tha phương

Làm thơ kể chuyện chán chường thế nhân


      Ngồi đây, xích lại cho gần

Cho đêm tình tự muốn phần đắm say

      Rót thêm, (bình sữa vẫn đầy)

Cho tình lai láng, ngất ngây vị đời


      Cà phê còn đọng trên môi

Dịu dàng giọt đắng, bồi hồi hồn thơ

      Đêm khuya tăm tối, mịt mờ

Giấc hồ phiêu lãng, bến bờ mông lung


      Lắng nghe hơi thở phập phồng

Hồn anh đã lịm tận cùng đáy ly.



                 Dương Quân




Comment: From Lan Đàm

Sunday, June 19, 2011, 12:20 AM

Dương Lão Gia ơi! Ngay khi đọc câu thứ hai của bài thơ- mời em bên ấy..., tôi chợt nhớ ngay đến người bạn đồng môn/đồng nghiệp dáng gầy như liễu của tôi ngày xưa ở Ủy Ban Quốc Gia Cải Cách Thủ Tục Hành Chánh thuộc Bộ Nội Vụ...Chắc là Dương Lão Gia lại nhớ người con gái dáng gầy như liễu đó, phải không? Ừ, phải nhớ thôi, đồng môn nào , nhất là Dương Lão Gia, mà lại không nhớ người bạn thanh tân dáng gầy như liễu đó. Quãng đường từ Bộ Quốc Gia Giáo Dục đến Bộ Nội Vụ ngày ấy bao xa, đi lại bao nhiêu lần, nhớ không Dương Lão Gia? En ce temps là, la vie était plus belle et le soleil plus brullant qu'aujourd'hui, Jacques Prévert đã hạ bút như vậy, lâu rồi. Mà bây giờ thì người con gái dáng gầy như liễu đó đã bỏ Dương Lão Gia, bỏ đồng môn, và đi xa, thật xa rồi. Nên đêm đêm, cô đơn, kỷ niệm đong đầy, giấc ngủ không đến, pha ly cà phê và "mời em bên ấy trở về uống chung" để nhớ về quá khứ thì cũng hợp tình thôi, phải không Dương Lão Gia?


***

Út NT thấy hình như các quan anh đang HỒI .... HƯƠNG CỐ QUẬN ?!
Út vỗ tay tán thưởng và Đợi những bài thơ có âm hưởng của " hồi hương "





Thursday, May 20, 2021

HÀNH TRANG TRỞ VỀ - THƠ DƯƠNG QUÂN






 HÀNH TRANG TRỞ VỀ
 (Tặng các cụ cao niên)
 
 

Trên chuyến xe cuối cùng về Vĩnh Cửu
Hành trang đời nhẹ tếch mảnh chân thân
Những hư danh, cõi trần ai cám dỗ
Cuộc trả vay khánh kiệt biết bao lần
 
Xin trả lại, nợ đất trời sông núi
Buổi suy vong, hồn tổ quốc đau buồn
Lũ gian ác chưa cúi đầu sám hối
Quê nhà Nam, máu lệ hãy còn tuôn.
 
Xin trả lại, công sinh thành dưỡng dục
Ơn tổ tiên, nợ hương hỏa, từ đường
Nước mắt chảy tràn qua bao uẩn khúc
Tan nát thuở nào, tổ ấm yêu thương
 
Xin trả lại những ân tình, hẹn ước
Giòng đời trôi xô giạt kiếp lưu đày
Hơn một lần sẩy chân lầm vũng đục
Bao nhiêu lời tiếc hận cũng chua cay.
 
Xin trả lại, nợ những trang bằng hữu
Đã một thời thề xẻ núi, lấp sông
Chí cao ngất, mộng đong đầy vũ trụ
Mà tài thô để gãy gánh tang bồng
 
Xin trả lại, mảnh Vườn Thơ tình tự
Vẫy tay chào giã biệt các thi nhân
Lầu văn chương ai ngồi đong kho chữ
Gom trăng sao về dệt ý thêu vần
 
Xin tự hỏi, có chi còn luyến tiếc?
Một lời nguyền trao lại lớp thanh niên
Phá xiềng xích, cho giống nòi lẫm liệt
Xây yêu thương, cho non nước vững bền
 
Xin tất cả nợ trần gian xóa sạch
Buổi trở về thanh thản chẳng tơ vương
Cõi Vô Ưu trên đỉnh trời chất ngất
Dẫu thiên thu hay một thoáng vô thường.
 
 
 DƯƠNG QUÂN



Tuesday, May 18, 2021

TẮM NẮNG - THƠ DƯƠNG QUÂN




TẮM NẮNG

Đi đâu ta cũng nhớ người
Một thời để gặp, một thời để xa
Một thời dạo bước phồn hoa
Phất phơ trong nắng, bóng tà áo bay.

Ta về, nửa tỉnh nửa say
Gom từng sợi nắng chất đầy chiêm bao.
Nhớ người tắm nắng hôm nào
Xiêm y sương khói, xôn xao núi rừng.

Vì đâu! Em đẹp quá chừng
Nắng mê man bỗng mấy từng đảo điên
Hỏi người: Từ chốn thâm nghiêm
Lối nào em đến vẫn nguyên hình hài?

Người rằng: Chữ Nghiệp xưa nay
Nắng tơ đã mắc làm dây oan cừu
Liều mình, ta chẳng ưu tư
Yêu em trọn kiếp để chờ hóa thân.

Một mai dẫu có lìa trần
Xin làm tia nắng để gần bên em
Để gần một đóa thiên nhiên
Thơ ta khép lại chữ Duyên luân hồi.

Vì chưng nắng rớt trên trời
Xuống trần gian để cho người chói chang
Nắng lên rực rỡ huy hoàng
Thấy em ngồi giữa ngai vàng cõi thơ.

Bao giờ cho đến bao giờ
Ta, thần dân vẫn tôn thờ Nữ Vương.


DƯƠNG QUÂN



Sunday, May 9, 2021

CON LÊN CHÙA CÚNG MẸ - THƠ DƯƠNG QUÂN



                                   ĐĂNG LẠI ĐỂ NHỚ MẸ NHÂN NGÀY LỄ HIỀN MẪU


gio me

CON LÊN CHÙA CÚNG MẸ

Hôm nay ngày Chúa Nhựt
Con lái xe đường xa
Con lên chùa cúng Mẹ
Nhang đèn và bông hoa

Cuối tuần, phố rộn ràng
Người vui chơi, mua sắm
Con lái xe một mình
Lòng nhớ Mẹ miên man

Mẹ lên ở trên chùa
Kể từ hôm đưa Mẹ
Bình cốt tro ở lại
Hồn Mẹ lên thiên đàng

Con lên chùa lạy Mẹ
Nghe ni sư tụng kinh
Nhớ Mẹ. Ôi, là nhớ
Lòng con trôi lênh đênh

Rồi ni sư giảng đạo
“Đời. Là cõi tạm thôi
Đến rồi Đi. Thoáng chốc
Là Luật của Đất Trời“

Con vẫn chưa hiểu nỗi
Mẹ đã đi về đâu
Trên Niết Bàn, Tiên Cảnh
Hay ngủ giấc ngàn thu?

Nhớ xưa, gần bên Mẹ
Từng giây phút ân cần
Con chăm lo hầu hạ
Mong đáp đền công ơn

Nhớ xưa, con đút cháo
Lúc đầu, Mẹ khen ngon
Được vài muỗng Mẹ ngán
Nhả ra trên tay con

Nhớ xưa, Mẹ nằm ngủ
Thấy Mẹ ngủ bình thường
Nửa đêm Mẹ thức giấc
Trằn trọc mãi trên giường

Mẹ thường hay hỏi con
“Con Hai, lâu không thấy
Thằng Ba, cũng mất tiêu
Mấy đứa em? Thằng Út
Thương đứa nào khổ, nghèo?”

Mẹ là Mẹ Âu Cơ
Sinh con bảy, tám đứa
Những người khôn bay xa
Mình con, đứa con khờ

Mỗi tuần, con cúng Mẹ
Chiều muộn, trở về nhà
Có hôm trời đổ mưa
Nước mắt con nhạt nhoà

Tối. Nằm mơ thấy Mẹ
Mẹ vẫn ngủ bên con
Trở mình, con ôm gối
Cứ tưởng Mẹ vẫn còn

Ngày qua ngày, lặng lẽ
Hai Mẹ con ngày xưa
Bây giờ, Mẹ lên chùa
Đời con thành vô nghĩa

Từ nay, Ngày Hiền Mẫu
Người ta cài hoa hồng
Con cài bông hoa trắng
Đứa mồ côi, là con

Mẹ ơi ! Mẹ ở đâu
Con vẫn là đứa trẻ
Con bơ vơ, buồn rầu
Mẹ không về? Hở Mẹ?


     Dương Quân
(Viết thay TVX, 5.19)