TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Monday, March 30, 2020

TỰ TÌNH - THƠ TRẦN TRUNG BÌNH



Image result for HÌNH ẢNH NGƯỜI LÍNH VIỆT NAM CỘNG HÒA


          Tự Tình 
  
  
Ta phải giang hồ vì mất nước 
Chẳng còn mong trở lại quê xưa 
Bao nhiêu kỷ niệm thời thân ái 
Như áng mây trôi bóng nhạt mờ. 
  
Bao nhiêu hình ảnh những người thân 
Lần lượt ra đi, mất mát dần 
Ta vẫn miệt mài nơi đất khách 
Dặm trường vó ngựa chẳng dừng chân. 
  
Ai có ngờ đâu nghịch cảnh này 
Một đời đi trả thứ không vay 
Hay là đã nợ trong tiền kiếp 
Bản án lưu vong, chịu đọa đày. 
  
Ta đã từng cam chịu nhục hình 
Mười năm giam cấm cảnh điêu linh 
Bởi quân người vượn vào ăn cướp 
Họng súng căm thù khát máu tanh. 
  
Ta chẳng bao giờ khuất phục đâu 
Ngươi đem non nước cống cho Tàu 
Ngươi còn hung bạo, còn gian ác 
Ta vẫn còn lê bước dãi dầu. 
  
Rồi một ngày kia sẽ tỏ tường 
Cơ trời xoay chuyển hết tang thương 
Qua cơn bỉ cực, người quang phục 
Lũ vượn cùng nhau trở lại rừng. 
  
Hỡi những hồn oan các bạn ta 
Bỏ thân trên núi thẳm, rừng già 
Vong linh quyện với hồn sông núi 
Phò hộ giống nòi khổ nạn qua. 
  
Hỡi sóng trùng dương thuở vượt biên 
Nhận chìm bao mạng sống oan khiên 
Hãy làm bão lớn xua gian ác 
Xin giúp dân ta thoát xích xiềng. 
  
Hỡi người bị giết chẳng toàn thây 
Hỡi những dân oan mất ruộng cày 
Cháu gái bị lừa buôn tiết hạnh 
Đứng lên giành lại núi sông này. 
  
Hỡi những hiền nhân đủ sức tài 
Xin dìu dân tộc dựng tương lai 
Viết trang sử mới ngời văn hiến 
Quét sạch quân tham lũ cướp ngày 
  
Ta chẳng phân vân chẳng tiếc gì 
Kiếp người như chuyện đến rồi đi 
Nợ đời, ơn nước chưa đền trả 
Thanh thản sao đành phút biệt ly. 
  
  
        Trần Trung Bình 



Wednesday, March 25, 2020

CŨNG ĐÀNH THÔI - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT

Cũng đành thôi

CŨNG ĐÀNH THÔI 
 
Cũng đành buông bỏ sầu vương
Quên đời ngang trái đoạn trường đổi thay
Cõi người sinh diệt không dài
Để lòng buồn với tháng ngày, hay chăng?
 
Trần ai dài lắm thăng trầm
Cũng không giữ được tháng năm ngọt ngào
Nhận chìm kỷ niệm muôn màu 
Thì thôi đành đoạn lòng đau giả từ
 
Nhìn trong ảo ảnh phù du
Một lần thôi đủ thiên thu ngậm ngùi
Tình thơ thanh khiết dần trôi
Non thề biển hẹn trọn đời ăn năn
 
Quẩn quanh duyên nghiệp nhọc nhằn
Ngày đêm quán niệm thiện căn vô thường
Vẫn là từ tốn, nhún nhường 
Mà lòng muôn thuở khôn lường giả chân
 
Tiếng thơ đậm nét thanh tân
Cõi nhân thế mặc phong trần "sắc không" 
Ngổn ngang xuôi ngược long đong
Đâu còn khúc nhạc vọng âm mong chờ
 
Cũng đành sắp lại áo thơ
Đời là bể khổ giữa bờ Tử, Sinh
Phải chăng lạc cõi hư linh
Những phiền muộn hỏi lòng mình tỉnh chưa?
 
Tuổi đời năm tháng thoi đưa
Nghĩ giờ ngẫm lại chuyện xưa khôn lường
Xoá nhoà mộng ảo ... Khói sương
Thong dong tự tại xả buông mê lầm
 
Lê thân trọn kiếp hồng trần
Ngày tàn tuổi rụng gian truân cõi nào?
Sẽ là giã biệt lòng đau
Thời gian lịm kín núi sầu trầm luân
 
Một mai về cõi cao thâm
Vãng Sanh Cực Lạc, Thân Tâm An Nhàn.
 
Hoàng Ánh Nguyệt



Tuesday, March 24, 2020

MÓN NỢ NGÀN VÀNG - THƠ DƯƠNG QUÂN



Image result for trái tim tình yêu




Món Nợ Ngàn Vàng

Bà ơi!
Tự bao giờ, tôi nợ Bà quá nặng
Biết làm sao trả hết cho Bà đây?
Chỉ một Chữ Tình tròng vào trong cổ
Sướng chẳng bao nhiêu, khổ cả đời này.

Nếu tôi chết, để cho Bà được sống
Tôi sẽ xin được chết một ngàn lần
Để cho Bà trở thành cây đại thọ
Được vinh danh người đạt tuổi Trăm Năm.

Nếu tôi bệnh, để cho Bà được khỏe
Tôi sẽ xin nhận hết chứng nan y
Cả đau yếu, ho hen, hay cảm cúm
Để cho Bà sức khỏe được tràn trề.

Nếu tôi khổ, để cho Bà được sướng
Tôi sẽ xin đời bất hạnh theo tôi
Xin được buồn như côn trùng, giun dế
Để cho Bà tận hưởng những niềm vui

Nếu tôi xấu, để cho Bà được đẹp
Tôi sẽ làm Thằng Gù, hay Trương Chi
Tôi sẽ làm con dã nhân bê bết
Để cho Bà đài các tựa vương phi.

Tôi sẽ nguyện chung thân làm nô lệ
Hết đời tôi cho Bà được hài lòng
Tôi nợ Bà, một lần xa xưa ấy
Còng lưng trả hoài, mãn kiếp chưa xong.

Dương Quân



Saturday, March 21, 2020

DỄ CHI QUÊN - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT


DỄ CHI QUÊN

DỄ CHI QUÊN

(Ơn Thầy Cô Trường Ngô Quyền Biên Hòa)

 

Dẫu thời gian thầm lặng trôi xuôi mãi

Ơn Thầy Cô vẫn đọng lại trong tôi

Chưa một lần, chưa tỏ nỗi thành lời

Kỷ niệm dễ chi quên trong tiềm thức

 

Bao năm rồi, trang vở chưa ráo mực

Lời Thầy Cô, vẫn còn rực âm vang

Khơi trí tuệ, với vạn ngàn mơ ước

Học trò xưa giờ đã bước vinh quang

 

Thêm niềm tin nào sá kể gian nan

Lòng nhiệt quyết Thầy trao dồi kiến thức

Cho hậu lai muôn nghị lực huy hoàng

Với lý tưởng thụ nhân đầy cao quý

 

Thầy Cô dạy nằm lòng "Tiên Học Lễ"

"Hậu Học Văn" làm móc để trau dồi

Thầy tặng đời nguồn sáng mới tương lai

Xin cảm tạ Thầy Cô người đáng kính

 

Lời Thầy Cô dạy nằm lòng chữ Tín

Hiếu, Nghĩa, Trung giữ nhất định trong Tâm

Bao thăng trầm, sống đúng tính thiện Chân

Biết kính trọng đối nhân và xử thế

 

"Nhân Chi Sơ" sống thanh cao Hiếu để

"Tánh Bổn Thiện" khắc cốt dễ chi quên

Ơn Thầy, Cô muôn đời và suốt kiếp

Giữ chân thành câu: "Nhất Tự Vi Sư".

 

Hoàng Ánh Nguyệt

(SJ. 1.2018)



Wednesday, March 18, 2020

LỜI RU - THƠ DƯƠNG QUÂN





 

LỜI RU


Anh mơ ước có lần ru em ngủ
Em gối đầu nằm trên cánh tay anh
Mùi tóc thơm, nồng nàn hơi em thở
Lời anh ru rót mật, đẫm ân tình.


Lời anh ru, xin thấm vào trong đá
Cho đá mềm, chân cứng bước em đi
Đường gian nan, nẻo đời chia trăm ngã
Có vầng dương soi tỏ lối em về.


Lời anh ru, để nhớ thời sơ cổ
Buổi hồng hoang, trái cấm lén chia hai
Kể từ đó, cả loài người chung khổ
Vẫn tìm nhau, dù muôn kiếp lạc loài.


Anh sẽ ru, nguyện cầu cho quê cũ
Làng xóm yên vui, trăm họ thái hòa
Giòng lịch sử, cơ trời xoay vận nước
Ngày bạo quyền tan biến sẽ không xa.


Anh sẽ ru, hòa bình cho thế giới
Mặt đất này, tràn nắng ấm yêu thương
Người với người, trao nhau niềm tin mới
Hạnh phúc đơm hoa, no ấm phú cường.


Lời anh ru, dành riêng em trìu mến
Anh hiểu em, lòng có sẵn từ tâm
Trong bình yên, hay cuồng phong bão nổi
Vẫn ung dung như tiếng suối thì thầm.


(Suối trong xanh, thong dong trường lưu thủy
Những cành khô, lá mục, lớp rong rêu
Sẽ trôi qua nhẹ nhàng, không vương vấn
Sẽ cuốn theo từng lớp lớp thủy triều).


Em hãy ngủ bình yên. Em yêu nhé!
Mộng thần tiên cho chữ nghĩa thăng hoa
Thơ chắp cánh, môi hồng tươi rạng rỡ
Hãy hồn nhiên như lứa tuổi ngọc ngà.


Anh mãi mãi sẽ ru em tròn giấc
Tình đã đầy, ước vọng cũng bao la.



              Dương Quân