THƠ TRẦN TRUNG BÌNH
Tâm Tình Xứ Lạnh
Tự dưng về xứ lạnh rong chơi
Bỏ lại người thân, trốn mặt trời
Bỏ bếp than hồng, xa mái ấm
Bỏ vầng trăng hẹn thuở giao bôi.
Tự dưng bỏ lại tuổi thần tiên
Kỷ niệm xuân xanh, những bạn hiền
Góc phố, con đường, hàng quán cũ
Nụ cười em gái, nón che nghiêng.
Tự dưng lạc lỏng đến nơi này
Bỏ lại đồng xanh mây trắng bay
Cánh bướm chập chờn sau khóm trúc
Con đò neo bến nước sông đầy.
Lẽ nào chạy trốn lũ đười ươi
Phải sống lưu vong hết kiếp người
Hỡi núi sông! Hồn thiêng nước Việt
Ngàn năm nô lệ nữa. Chưa thôi.
Chiến mã năm xưa gặm thiết hài
Chùng cương lộng hí, vó tung bay
Anh hùng? Ai đuổi xua cường tặc
Ôi! Giấc mơ in những dấu giày.
Tự dưng tan nát lũy thành cao
Khói phả nhung y, lấp chiến hào
Khỉ vượn tung hoành ngôi chễm chệ
Hiền nhân đốn của núi rừng sâu.
Nước mắt đầm đìa những chiếc khăn
Cô phòng thiếu phụ khóc ly tan
Lưỡi lê đầu súng gieo oan nghiệt
Đá nát vàng phai, mạt tướng hàng
Tự dưng đùn ra biển quyên sinh
Sóng bủa trùng dương, nhận xác chìm
Hải tặc nhởn nhơ hàm cá mập
Gió gào tiếng hú, ngút oan khiên.
Còn đây, về xứ lạnh rong chơi
Một giấc chiêm bao cũng hết đời
Non nước điêu tàn, dân thống khổ
Trời sinh chi, một lũ đười ươi?
Bao giờ nhân nghĩa thắng gian tà
Đất mẹ, vườn xưa lại nở hoa
Khỉ vượn về rừng, thôi hống hách
Trời Nam khát vọng khúc âu ca.
Xứ lạnh nơi đây, xứ lạnh buồn
Hàng hàng lớp lớp tuyết sương tuôn
Nấm mồ đất khách hồn phiêu bạt
Quê cũ muôn trùng nỗi nhớ thương.
Trần Trung Bình
12/14