TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Sunday, October 20, 2019

TÂM TÌNH XỨ LẠNH - THƠ TRẦN TRUNG BÌNH


THƠ TRẦN TRUNG BÌNH



Tâm Tình Xứ Lạnh

 
 Tự dưng về xứ lạnh rong chơi
Bỏ lại người thân, trốn mặt trời
Bỏ bếp than hồng, xa mái ấm
Bỏ vầng trăng hẹn thuở giao bôi.

Tự dưng bỏ lại tuổi thần tiên
Kỷ niệm xuân xanh, những bạn hiền
Góc phố, con đường, hàng quán cũ
Nụ cười em gái, nón che nghiêng.

Tự dưng lạc lỏng đến nơi này
Bỏ lại đồng xanh mây trắng bay
Cánh bướm chập chờn sau khóm trúc
Con đò neo bến nước sông đầy.

Lẽ nào chạy trốn lũ đười ươi
Phải sống lưu vong hết kiếp người
Hỡi núi sông! Hồn thiêng nước Việt
Ngàn năm nô lệ nữa. Chưa thôi.

Chiến mã năm xưa gặm thiết hài
Chùng cương lộng hí, vó tung bay
Anh hùng? Ai đuổi xua cường tặc
Ôi! Giấc mơ in những dấu giày.

Tự dưng tan nát lũy thành cao
Khói phả nhung y, lấp chiến hào
Khỉ vượn tung hoành ngôi chễm chệ
Hiền nhân đốn của núi rừng sâu.

Nước mắt đầm đìa những chiếc khăn
Cô phòng thiếu phụ khóc ly tan
Lưỡi lê đầu súng gieo oan nghiệt
Đá nát vàng phai, mạt tướng hàng

Tự dưng đùn ra biển quyên sinh
Sóng bủa trùng dương, nhận xác chìm
Hải tặc nhởn nhơ hàm cá mập
Gió gào tiếng hú, ngút oan khiên.


Còn đây, về xứ lạnh rong chơi
Một giấc chiêm bao cũng hết đời
Non nước điêu tàn, dân thống khổ
Trời sinh chi, một lũ đười ươi?

Bao giờ nhân nghĩa thắng gian tà
Đất mẹ, vườn xưa lại nở hoa
Khỉ vượn về rừng, thôi hống hách
Trời Nam khát vọng khúc âu ca.

Xứ lạnh nơi đây, xứ lạnh buồn
Hàng hàng lớp lớp tuyết sương tuôn
Nấm mồ đất khách hồn phiêu bạt
Quê cũ muôn trùng nỗi nhớ thương.

          Trần Trung Bình      
           12/14

tâmtinhxứlạnh



Tuesday, October 15, 2019

CHẲNG BẬN LÒNG - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT - KIỀU OANH CẢM TÁC


tho3

CHẲNG BẬN LÒNG THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT
 KIỀU OANH CẢM TÁC "CÓ NHỮNG NIỀM RIÊNG" &
DESIGN

 
 
CHẲNG BẬN LÒNG
 
Chẳng bận lòng chi, miệng tiếng đời
Giữ tâm thanh tịnh sống an vui
Đừng nghe vọng ngữ, lời khen tặng
Bỏ hết ưu phiền theo nước trôi.
 
Chẳng bận lòng chi, chuyện được thua
Trò đời lên xuống tựa thoi đưa
Như mây, như gió chìm hư ảo
Gút mắc giã từ, xin tiễn đưa.
 
Chẳng bận lòng chi, chuyện nghiệp duyên
Bao nhiêu lo lắng chỉ thêm phiền
Thuyền thơ lặng lẽ xuôi dòng chảy
Ngày tháng không dài cứ thản nhiên.
 
Chẳng bận lòng chi chuyện hận, sân
Luân hồi, sinh tử kiếp trầm luân!
Nhân tình thế thái đời muôn mặt
Ai đươc, ai thua, ngộ Sắc Không?
 
Thôi chẳng buồn chi, cố luyện tâm
Xả buông mọi nỗi, tránh mê lầm
Dòng đời lẩn quẩn thân oằn mỏi
Về cõi Tây Phương...bước khẽ gần?
 
Hoàng Ánh Nguyệt
08.15

 

có những niềm riêng

Thân tặng chị Hoàng Ánh Nguyệt
Cảm tác qua bài thơ “Chẳng Bận Lòng”
 
Có những niềm riêng từ lâu khép kín
Chôn thật sâu vào mãi tận đáy tim
Rồi âm thầm, ôm lòng đau câm nín
Cố quên đi để “Chẳng phải bận lòng”
 
Có những niềm riêng, tâm tư chưa ngỏ
Muốn nói ra, nhưng sao vẫn ngại ngùng
Vì ngập ngừng nên đêm về thổn thức
Suốt canh thâu, trằn trọc mãi bâng khuâng
 
Có những niềm riêng gửi vào trang sách
Đếm cô đơn, ôm gối mộng buồn tênh
Thấy sự đời mà lòng càng ngao ngán
Ráng đuổi xô bao nhiêu nỗi ưu phiền
 
Ngày tháng dài cứ miệt mài đi tới
Thả buông trôi cho thế sự xoay vần
Tâm thanh tịnh: Hãy tìm về cõi phúc
Quên sân, si bỏ mọi chuyện phù vân
 
Không ủy mỵ, không hận đời ngang trái
Chuyện xa xôi như một thoáng mưa qua
Tâm thanh thản nên lòng mình nhẹ bổng
Và canh thâu trở giấc chẳng xót xa
 
Đêm xôn xao, nhìn vầng trăng tỏa sáng
Ánh Nguyệt vàng chiếu xuống khắp trần gian
Bỏ ngoài tai, chuyện nhân tình, thế thái
Buông xả rồi: “Vui hưởng ánh trăng vàng”…

 
Kiều Oanh, Virginia 
August 2015




Friday, October 11, 2019

TỰ TÌNH - THƠ TRẦN TRUNG BÌNH




Image result for HÌNH ẢNH NGƯỜI LÍNH VIỆT NAM CỘNG HÒA





          Tự Tình 
  
  
Ta phải giang hồ vì mất nước 
Chẳng còn mong trở lại quê xưa 
Bao nhiêu kỷ niệm thời thân ái 
Như áng mây trôi bóng nhạt mờ. 
  
Bao nhiêu hình ảnh những người thân 
Lần lượt ra đi, mất mát dần 
Ta vẫn miệt mài nơi đất khách 
Dặm trường vó ngựa chẳng dừng chân. 
  
Ai có ngờ đâu nghịch cảnh này 
Một đời đi trả thứ không vay 
Hay là đã nợ trong tiền kiếp 
Bản án lưu vong, chịu đọa đày. 
  
Ta đã từng cam chịu nhục hình 
Mười năm giam cấm cảnh điêu linh 
Bởi quân người vượn vào ăn cướp 
Họng súng căm thù khát máu tanh. 
  
Ta chẳng bao giờ khuất phục đâu 
Ngươi đem non nước cống cho Tàu 
Ngươi còn hung bạo, còn gian ác 
Ta vẫn còn lê bước dãi dầu. 
  
Rồi một ngày kia sẽ tỏ tường 
Cơ trời xoay chuyển hết tang thương 
Qua cơn bỉ cực, người quang phục 
Lũ vượn cùng nhau trở lại rừng. 
  
Hỡi những hồn oan các bạn ta 
Bỏ thân trên núi thẳm, rừng già 
Vong linh quyện với hồn sông núi 
Phò hộ giống nòi khổ nạn qua. 
  
Hỡi sóng trùng dương thuở vượt biên 
Nhận chìm bao mạng sống oan khiên 
Hãy làm bão lớn xua gian ác 
Xin giúp dân ta thoát xích xiềng. 
  
Hỡi người bị giết chẳng toàn thây 
Hỡi những dân oan mất ruộng cày 
Cháu gái bị lừa buôn tiết hạnh 
Đứng lên giành lại núi sông này. 
  
Hỡi những hiền nhân đủ sức tài 
Xin dìu dân tộc dựng tương lai 
Viết trang sử mới ngời văn hiến 
Quét sạch quân tham lũ cướp ngày 
  
Ta chẳng phân vân chẳng tiếc gì 
Kiếp người như chuyện đến rồi đi 
Nợ đời, ơn nước chưa đền trả 
Thanh thản sao đành phút biệt ly. 
  
  
        Trần Trung Bình 



Saturday, October 5, 2019

LỜI MỜI CỦA BIỂN - THƠ DƯƠNG QUÂN



 
LỜI MỜI CỦA BIỂN 

KIỀU OANH TRINH THỰC HIỆN YOUTUBE
 




Lời Mời Của Biển


Mời em một chuyến rong chơi
Thăm miền biển vắng thăm người cô đơn
Quạnh hiu những lá hoa cồn
Bình minh sương phủ, hoàng hôn sóng gào

Em về đây, ta có nhau
Trà chuyên đối ẩm dạt dào ý thơ
Đường trần lối cũ mịt mờ
Công danh phù phiếm, dật dờ mộng tan

Em về đây, chắp lỡ làng
Kề vai sao rụng, mây quàng tóc thơm
Vườn xuân đã héo lại ươm
Gối chăn đã nguội hãy còn hồi sinh

Nâng niu nhóm ngọn lửa tình
Đốt trầm hương ủ mộng lành gấm hoa
Lắng nghe tiếng biển vỡ òa
Bên nhau hát khúc trầm ca bốn mùa

Sá gì sớm nắng chiều mưa
Trà chuyên đối ẩm cũng thừa giấc say
Mời em thu xếp về đây
Hành trang xin nhớ chất đầy túi thơ.

Dương Quân 
9.12



CHẤP VẦNG TRĂNG VỠ - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT


ĐÁP LẠI BÀI THƠ LỜI MỜI CỦA BIỂN - CỦA NHÀ THƠ DƯƠNG QUÂN



CHẮP VẦNG TRĂNG VỠ
(Đáp lại bài thơ Lời Mời Của Biển của
Nhà Thơ DƯƠNG QUÂN)
 
Em qua phố biển rong chơi
Mang theo nguyện ước, thăm người cô đơn
Mênh mông những lá hoa cồn
Lao xao gió lộng, hoàng hôn sóng gào
  
Hằng mơ một cõi bên nhau
Chắp vầng trăng vỡ ngạt ngào ý thơ
Nụ hôn dưới ánh nguyệt mờ
Còn nghe ngọt lịm thẩn thờ chưa tan
  
Từ đây thôi hết lỡ làng
Ngắm trăng đối ẩm, vuốt làn tóc thơm
Gối chăn nồng giấc mộng ươm
Hương tình tuy muộn vẫn còn hồi sinh
  
Lời mời tha thiết ân tình
Như mơ, như thật, mộng lành thăng hoa
Kề vai nghe biển vỡ oà
Môi hồng cánh phượng, ngân nga bốn mùa
  
Dù đời…gió ngược… bảo mưa
Nghìn câu tình tự cũng thừa giấc say
“Sau Cùng Điểm Hẹn” là đây
Bên nhau chung dệt ngất ngây vị đời.
 
 
Hoàng Ánh Nguyệt
9.14