TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Monday, August 27, 2018

VU LAN NHỚ MẸ -THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT




VU LAN NHỚ MẸ

 

Trần thế Mẹ nay vắng bóng rồi

Lòng con đau lắm, tủi thân côi

Sớm hôm bên Mẹ đâu còn nữa

Săn sóc chăm lo Mẹ trọn đời

 

Quy tiên Mẹ khuất cõi xa xôi

Cam phận mồ côi uất nghẹn lời

Nghĩ đến tình thâm tim quặng thắt

Quạnh hiu vắng Mẹ dễ chi nguôi

 

Làm sao nắm chặt kiếp luân hồi

Sinh tử, ngàn thu số định rồi

Nợ thế trả xong quy cõi tịnh

Nghẹn ngào thương tiếc... biết sao vơi

 

Gắng gượng, gắng cười nén nhớ nhung

Quỳ bên ảnh Mẹ lệ tuôn dòng

Gạt khô nước mắt vào tâm tịnh

Vô ngã, vô thường ngộ sắc không

 

Hoa trắng cài lên ngực áo con

Vu Lan Mười Tám (2018) Mẹ đâu còn

Tình thương Cha Mẹ xin ghi khắc

Công đức sinh thành "Tựa Thái Sơn"

 

Quỳ lạy Mẹ ngày Lễ Hiếu Tâm

Bao giờ còn dịp tạ thâm ân

Con cài hoa trắng hương trầm tỏa

Mẹ đã xa rời bể thế gian

 

Thổn thức từng đêm ray rức sầu

Tâm tư nặng trĩu suốt canh thâu

Trời cao có ánh sao vừa rụng

Vĩnh biệt Mẹ yêu suối lệ trào

 

Trần gian sạch nợ thảnh thơi rồi

Tiên Cảnh, Bồng Lai Mẹ đến nơi

Con chép bài thơ này khóc Mẹ

Vô cùng thương tiếc Mẹ Hiền ơi!

 

Thắp nén trầm hương xin khấn nguyện

Mẹ về Cực Lạc chốn Thiên Tiên.

 

Hoàng Ánh Nguyệt

(Vu Lan 2018)




Saturday, August 25, 2018

TẤM LÒNG MẸ YÊU - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT


NGÀY NÀY NĂM TRƯỚC (2017) MẸ VẪN BÊN CON
NGÀY NÀY NĂM NAY (2018) MẸ ĐÃ KHÔNG CÒN
CON NHỚ MẸ, MẸ ƠI! CON THƯƠNG MẸ.
HAN


TẤM LÒNG MẸ YÊU

Có ai đo được biển đông
Có ai đo được tấm lòng Mẹ yêu
Vì con Mẹ khổ trăm điều
Vì con lặn lội sớm chiều, nuôi con

Vất vả từ thuở còn son
Nắng mưa, dâu bể, Mẹ luôn lặng thầm
Con ghi ơn Mẹ vạn lần
Nghĩa Mẹ con tạc, muôn phần kính yêu

Con nguyện bên Mẹ sớm chiều
Được chăm sóc Mẹ, bao điều con mong
Mẹ giờ thượng thọ gần trăm
Có Mẹ bên cạnh, tháng năm phụng thờ.

Ngày lễ Mẹ, nguyện Phật Trời
Cho Mẹ sống mãi đời đời bên con
Tình Mẹ cao tựa Thái Sơn
Cho con mạnh khỏe, vuông tròn, trước sau

Lòng Mẹ sáng tựa trăng sao
Con xin báo đáp ân sâu Mẹ dành
Khẩn cầu Mẹ sống an lành
Con tròn chữ hiếu, cao xanh an bài.

Hoàng Ánh Nguyệt
05.17



Tuesday, August 21, 2018

MƠ THẤY THIÊN ĐÀNG - THƠ DƯƠNG QUÂN




MƠ THẤY THIÊN ĐÀNG

(Chuyện về anh chàng Sáu Dốc Nhỏ - tặng Ba Rau Cải)

Sáu Dốc Nhỏ ở tù ra, ốm yếu
Trở về quê, lo cuốc đất, trồng khoai
Mảnh vườn cũ, Mẹ Cha còn để lại
Đã hoang tàn - (như Sáu, lỡ đời trai)

Dốc Nhỏ xưa, thuở thanh bình, ngày trước
Mùa Xuân về, hoa thơm ngát trong vườn
Đến Hè sang, trái trên cành trĩu nặng
Ong bướm chập chờn, gió thoảng đưa hương

Nay, Dốc Nhỏ tiêu điều sau “phải gióng”
Cây trơ cành, hoa không nụ, héo hon
Thuế đất, thuế vườn, thuế nhà... chồng chất
Kẻ vào tù, người đói khổ, mỏi mòn

Cha Mẹ già theo nhau vào thiên cổ
Xóm giềng đông, người lần lượt ra đi
Kẻ ở lại, rau khoai ăn không đủ
Lũ trẻ thơ, lê lết tấm thân gầy

Sáu Dốc Nhỏ, lo cần cù cuốc đất
Trồng bí, bầu, rau cải... ủ phân xanh
Chịu nhọc nhằn, Sáu dầm mưa, dãi nắng
Mong mảnh vườn sống lại, thuở xa xăm

Lòng giếng cạn, dây sâu... khô nguồn nước
Ngọn mướp lay theo gió, phất phơ râu
Con bướm vàng, nhởn nhơ trong nắng muộn
Cải lên xanh, trái thòng nặng dây bầu

Sáu hái bầu, chở đem ra chợ bán
Xe đạp thồ, leo Dốc Nhỏ cao cao
Xe chở nặng, Sáu ghìm chân... đuối sức
Ngả nghiêng qua... xe bầu đổ lật nhào

Người đi chợ phía sau ùa đến giúp
Đứa cháu quen trong xóm chạy mau... mau
Bươn ra chợ báo tin cho chị lớn
“Chị Hai ơi! Cậu Sáu đã bể bầu...”

Sáu bể bầu, không ăn cơm ngày đó
Tiền bán bầu, mua gạo... đã gian nan
Thôi ăn rau, đỡ cồn cào bụng đói
Tiến nhanh lên - rồi sẽ thấy Thiên Đàng.

Sáu Dốc Nhỏ

(để ghi nhớ thời điểm 1985)




Saturday, August 18, 2018

TÔI MUỐN QUÊN - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT



TÔI MUỐN QUÊN

Tôi muốn quên những năm tháng ngược xuôi
Mà cuộc sống tặng tôi nhiều nghiệt ngã
Bao lâu rồi vẫn hằng chôn trong dạ
Để tâm hồn hết buồn bã an vui

Tôi muốn quên đời bể dâu muôn mối
Sinh kiếp người chịu lắm nỗi sầu bi
Có nhiều đêm thao thức tôi tự hỏi
Mình đã sai hay lầm lỗi điều gì

Tôi muốn quên nghiệp duyên trong quá khứ
Buông bỏ đi không phải giữ trong tâm
Hãy mặc kệ chớ đau khổ âm thầm
Đời là thế đừng than thân ủy mị

Tôi muốn quên những gì không hoàn mỹ
Nhân vô thập toàn khổ lụy thế thôi
Kiếp bọt bèo nên chịu lắm nổi trôi
Đành ngậm đắng buông xuôi theo số phận

Tôi muốn quên tất cả những nỗi đau
Đừng vọng tưởng mặc sao dời vật đổi
Bởi nếm đủ buồn vui chan nước mắt
Nợ luân hồi ngắn ngủi được thảnh thơi

Tôi ước muốn thời gian quay ngược lại
Để đường đời biết trước chọn lối đi
Thì đâu phải lưng chừng đành lỡ bước
Mắt không còn ướt đẫm lệ phân ly.

Hoàng Ánh Nguyệt

(SJ. 8.2018)





Wednesday, August 15, 2018

LẼ HOÁN ĐỔI - TINH VỆ DỊCH


Tu hành không phải là buông bỏ, 

mà là thấu hiểu lẽ hoán đổi trong đời




Một bữa nọ, hai thầy trò cao tăng ngồi nói chuyện với nhau:
Đệ tử: Thưa thầy, đạo Phật khuyên người ta buông bỏ mọi thứ đúng không?
Sư phụ: Không đúng!
Đệ tử: Rõ ràng có câu “buông bỏ tất cả” đấy thôi?
Sư phụ: “Buông bỏ tất cả” để làm gì?
Đệ tử: Đúng thế, đệ tử cũng thấy rất nghi ngờ! Đệ tử thấy đạo Phật luôn nhìn vấn đề tiêu cực. Nhiều người hỏi đệ tử: “Nếu mọi sự đều buông bỏ thì lấy đâu ra tiền? Quần áo? Mọi người đều không làm việc thì thế giới này sao có thể tồn tại?”.

Sư phụ: Mọi sự buông bỏ thì dẫn đến sụp đổ, cái gì cũng không buông bỏ thì cũng dẫn đến sụp đổ.
Đệ tử: Như vậy phải làm thế nào?
Sư phụ: Thay thế và hoán đổi!
Đệ tử: Nhờ thầy chỉ rõ cho con!
Sư phụ: Con có thể kêu một người ăn mày cam tâm cho con số tiền đang nắm chặt trong tay họ không?
Đệ tử: Không thể được.
Sư phụ: Con có thể dùng hòn sỏi đổi lấy số tiền trong tay người ăn mày không?
Đệ tử: Con nghĩ không được.
Sư phụ: Tại sao?
Đệ tử: Vì tiền đáng giá hơn.
Sư phụ: Vậy nếu dùng vàng để đổi thì sao?
Đệ tử: Vậy thì được.
Sư phụ: Tại sao?
Đệ tử: Vì vàng đáng giá hơn.
Sư phụ: Vì thế, cách buông bỏ đơn giản nhất chính là hoán đổi. 

Nguyên nhân khiến người ta không buông bỏ là vì không giành được thứ tốt hơn. Dùng thức ăn chay thay cho thức ăn mặn, con sẽ buông bỏ được con dao mổ. Dùng bố thí thay cho giành giật, con sẽ buông bỏ được lòng tham. Dùng tín ngưỡng thay cho hư vô, con sẽ buông bỏ được nỗi trống rỗng.

Dùng trí tuệ thay cho ngu dốt, con sẽ buông bỏ được cố chấp. Dùng chính niệm thay cho tạp niệm, con sẽ buông bỏ được ngông cuồng. Dùng nhẫn nại thay cho báo thù, con sẽ buông bỏ được giận dữ. Dùng yêu thương thay cho tham lam, con sẽ buông bỏ được đau tim. Tu hành không phải là buông bỏ, mà là để hiểu lẽ hoán đổi.

Tinh Vệ biên dich



Tuesday, August 14, 2018

CHÂN QUÊ - THƠ NGUYỄN BÍNH


BÀI THƠ "CHÂN QUÊ" CỦA NGUYỄN BÍNH


Nguyễn Bính

Chân quê

Hôm qua em đi tỉnh về 
Đợi em ở mãi con đê đầu làng 
Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng 
Áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi 

Nào đâu cái yếm lụa sồi? 
Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân? 
Nào đâu cái áo tứ thân? 
Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen? 

Nói ra sợ mất lòng em 
Van em em hãy giữ nguyên quê mùa 
Như hôm em đi lễ chùa 
Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh 

Hoa chanh nở giữa vườn chanh 
Thày u mình với chúng mình chân quê 
Hôm qua em đi tỉnh về 
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều.

Nguyễn Bính



Sunday, August 12, 2018

LẠC BƯỚC XA NHAU - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT



LẠC BƯỚC XA NHAU

                                 (Luôn tiếc nhớ anh Hoàng Ngọc Thái)
 
Bước chân lạc giữa hư không
Dẫm vào vạt nắng  cuối dòng nhân gian
Ngẩn ngơ đếm những lá vàng
Dòng đời muôn mối ngổn ngang ưu phiền
 
 
Đường chiều và bóng chênh vênh
Bao nhiêu lá rụng càng thêm nỗi sầu
Từ ngày lạc bước xa nhau
Mùa thu gợi nhớ ngàn sau vẫn là
 
 
Ngậm ngùi xót nỗi chia xa
Tình thu khép lại ta-và bóng đêm
Có không, còn mất thiên duyên
Phù vân một áng, ước nguyền trôi tan
 
 
Chợt buồn thấy bóng thu sang
Người xưa biền biệt dặm ngàn từ lâu
Đi về một bóng dãi dầu
Năm canh ôm cả chiêm bao ngậm ngùi
 
 
Bởi chưng nghĩ đến người thôi
Đọng thành tiếng nấc trách đời lao đao
Cuối trời rụng một vì sao
Người không về nữa, nén đau giã từ
 
 
Vầng trăng viễn xứ âm u
Bước chân lạc giữa chiều thu…nghẹn lòng!
 
 
Hoàng Ánh Nguyệt
09.14