TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT
TRĂNG VIỄN XỨ
Trăng treo ảo ảnh biên đình
Trăng soi lữ khách độc hành viễn du
Trăng thề hẹn bến tương tư
Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người
(Dương Quân)
Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT
Monday, July 30, 2018
ĐÊM HÈ VĨNH CỬU -THƠ DƯƠNG QUÂN
ĐÊM HÈ VĨNH CỬU
(Gởi Người 100/5)
Em buông ta, giữa giòng đời
Em đi về cõi xa xôi, chốn nào
Giờ ta tuổi hạc xanh xao
Một mình bơi giữa xôn xao thế trần
Ta từng xuống biển, lên rừng
Ta từng leo núi, ta từng qua sông
Giờ ta chết đuối giữa giòng
Em đi chẳng hẹn ngày mong trở về
Em buông ta, giữa cơn mê
Bâng khuâng, khắc khoải, đêm hè mộng du
Em về trên ấy mịt mù
Bỏ ta ở lại đường tu bất thành
Vĩnh hằng !...nhất khứ vô thanh
Chập chùng hư ảo, bồng bềnh khói mây
Em đi như hạt sương bay
Trăng tàn, trăng khuyết, trăng gầy, trăng non
Đã qua, một thuở trăng tròn
Một đời ta đã mỏi mòn tơ vương
Em buông ta, cuối đoạn đường
Thôi ta, khép lại yêu thương, ân tình
Em về trên cõi vô minh
Vô biên, vô hạn, vô hình, vô ưu
Ta về đắp một nấm mồ
Đêm nghe nhạc dế, nằm mơ thiên đàng
Chén tình vỡ, khối tình tan
Còn ân nghĩa cũ, vô vàn nhớ thương.
Dương Quân
(Hạ chí 2018)