TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Sunday, June 24, 2018

KHUNG TRỜI KỶ NIỆM - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT




KHUNG TRỜI KỶ NIỆM

Biên Hoà, nỗi nhớ vẫn chưa phai
Là một quê hương kỷ niệm đầy
Theo bước thời gian về quá khứ
Khung trời tuổi ngọc ước mơ dài.

Kể từ ngày cách biệt tha hương
Xa khuất miền quê bấy dặm trường
Vắng tiếng vạc kêu sao nhớ mãi
Hàng dừa xanh quá đỗi thân thương

Muốn về thăm bến nước sông quê
Nhớ tiếng võng đưa giữa nắng hè
Làn khói là đà trên mái lá
Nhớ thương từng gốc rạ bờ đê

Muốn về thăm lại mái trường xưa
Réo rắt ve kêu khản cuối mùa
Bất chợt lòng nghe xao xuyến lạ
Phượng buồn rũ cánh gió đong đưa

Dễ chi quên được những ngày xưa
Ngấn lệ nhạt nhòa lúc tiễn đưa
Góc bể chân trời người mỗi ngã
Gập ghềnh dong ruổi nói sao vừa

Nhớ hàng phượng nở rộ thêm thương
Nhớ bạn bè nay vạn nẻo đường 
Lưu bút trao, giờ thành kỷ niệm
Ngô Quyền trường cũ mãi còn vương

Bao năm nỗi nhớ vẫn còn đây
Thầy vẫn như xưa, Cô dáng gầy
Cầu nguyện mười phương ban sức khỏe
Ơn Thầy Cô, khắc đậm tim này 

Và còn nhớ mãi phút êm đềm
Sâu kín bao điều tận đáy tim
Có thể nào xua đi ký ức
Biên Hòa, nỗi nhớ dễ chi quên.


Hoàng Ánh Nguyệt
(SJ.Mậu Tuất 2018)




Thursday, June 21, 2018

LỜI TẠ LỖI MUỘN MÀNG - THƠ DƯƠNG QUÂN



LỜI TẠ LỖI MUỘN MÀNG

 

Có lẽ không còn cơ hội nữa

Một lần trở lại viếng quê xưa

Một lần nhìn thấy khung trời cũ

Mấy chục năm qua đã nhạt mờ

 

Có lẽ không còn hy vọng nữa

Được nhìn đồng lúa, ngắm giòng sông

Con đò bến đợi, hoàng hôn vắng

Lơ đễnh lưng trâu, lũ mục đồng

 

Có lẽ không còn tìm lại được

Mái trường rêu mốc, lớp tường vôi

Nắng hè hoa phượng vương màu nhớ

Áo trắng học trò, tóc chấm vai

 

Có lẽ chẳng bao giờ gặp lại

Những người thân cũ, những bà con

Họ hàng ai hãy còn, ai mất

Ai đã nằm yên dưới mộ phần

 

Bỗng dưng! nghe thấm bờ môi mặn

Nhớ buổi ra đi quá vội vàng

Chỉ sợ khỉ rừng ngăn chận lại

Tiếp đời quản chế, mãi gian nan

 

Bước lưu vong, đã dư phiền não

Nung nấu tâm can, héo hắt lòng

Chạnh nhớ quê nhà buồn ủ rũ

Tâm sầu bạch phát, trắng như bông

 

Nào những người xưa? chắc mất rồi!

Những đàn em bé, thuở vui chơi

Giờ lên tuổi thọ, ông bà lão

Hưng, phế bao nhiêu lớp đổi dời

 

Hỡi ai còn thức ở bên kia!

Xin mượn bàn tay dắt lối về

Xin chút ân tình còn rất hiếm

Làm liều tiên dược tỉnh cơn mê

 

Không bảnh gì đâu, ở xứ người

Nói năng ngọng nghịu, chẳng suông lời

Họ, Tên- đảo ngược thành - Tên, Họ

Già, trẻ lộn sòng: Anh với Tôi

 

Bất hạnh cho ai, đời biệt xứ

Lìa xa đất mẹ, bỏ quê hương

Đến khi mãn kiếp đày lang bạt

Tro cốt rải về với đại dương

 

Hỡi những người đang sống lẻ loi

Cho ta góp lại nửa môi cười

Nửa kia còn ấm xin tìm đến

Để thấy đời này, cũng đủ đôi

 

Hỡi những người trong cảnh đọa đày

Cho ta gánh giúp cả đôi vai

Đau buồn, ta sẵn lòng chia sớt

Hạnh phúc chia đều khắp đó đây

 

Hãy gói cho ta giọt nắng vàng

Bên nhà buổi muộn bóng chiều loang

Để ta hoà lẫn vào băng giá

Sưởi ấm buồng tim sắp nguội tàn

 

Xin gởi cố hương Lời Tạ Lỗi

Từ ngày khoác áo bước phiêu linh

Vịt -Kìu? Ta chẳng hề hoang tưởng

Chỉ nợ non sông một gánh tình

 

Dương Quân

2018




LỜI HAY





Tuesday, June 19, 2018

THAO THỨC ĐÊM HÈ - THƠ DƯƠNG QUÂN



THAO THỨC ĐÊM HÈ
(để nhớ NHN)

 

 Bà ơi!

 Từ ngày Bà bỏ đi xa

Hè đi. Hè đến... nữa là hai năm

 Bảy trăm đêm, đã khóc thầm

Còn đâu giòng lệ chứa chan tuổi này

 

 Nhớ Bà, ngày lẫn đêm dài

Chập chờn giấc ngủ, loay quay thẫn thờ

 Âu sầu, đem gởi vào thơ

Bà ơi! ai biết Bà giờ ở đâu?

 

Bao la vũ trụ mịt mù

Vô biên cõi ảo, thiên thu vĩnh hằng

 Vô cùng, vô tận... thời gian

Bà về chốn ấy, bình an không? Bà

 
Nợ đời, Bà đã trả qua

Gian nan, cực khổ, mặn mà, đắng cay...

 Trần gian là chốn đọa đày

Tôi mong cho hết kiếp này thì thôi

 

       Con mình đã trưởng thành rồi

“Mỗi năm đám giỗ: Mẹ ơi! Có về?

 Đêm đêm - bụi trúc sau hè

Có con chim hót, tiếng nghe thật buồn

 

“Hay là Mẹ hiện linh hồn

Khiến con chim hót, cha con mình chờ

 Một mình Mẹ có bơ vơ?

Cõi tiên, hay cõi nào kia... ngậm ngùi

 

 “Đêm tàn, trăng lặn xa xôi

Con chim vỗ cánh giữa trời đẫm sương

 Mẹ ơi! Mưa gió lạnh lùng

Nơi nào Mẹ đến? mênh mông vời vời

 

 “Buồn sao! vô nghĩa kiếp người

Giờ con là đứa mồ côi dại khờ

Chỉ cầu gặp Mẹ trong mơ

Nhớ xưa bên Mẹ, tuổi thơ êm đềm.”

 

 Bà ơi! Trời đất biến thiên

Con người bé nhỏ, yếu mềm ra chi

 Đời này tôi đã chán chê

Tôi trông cho sớm được đi theo Bà

 

Cuộc đời tôi, những xót xa

Khổ buồn, thất bại, phiền hà vận đen

Nhớ Bà, thao thức đêm đêm

Ủ ê tâm sự, ướt mèm gối chăn

 

Hai năm... rồi... Một Ngàn Năm

Thiên thu, vĩnh viễn... biệt tăm sao? Bà

Hè xưa: nhớ tuổi học trò

Từ nay, hè đến ngẩn ngơ não nề.

 

Dương Quân

 6.18




Wednesday, June 13, 2018

TƯỞNG NHỚ ANH HOÀNG NGỌC THÁI - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT


SẮP ĐẾN NGÀY GIỖ CHÍN LẦN THU VẮNG ANH

 
HOÀNG NGỌC THÁI 1970
 

 
ANH HOÀNG NGỌC THÁI 1973


tho3
PHỔ NHẠC

TƯỞNG NHỚ
(Anh Hoàng Ngọc Thái 1938-2009)

Anh đã trả xong nợ thế rồi
Trở về cát bụi giữa trùng khơi
Non bồng nước nhược anh yên giấc
Đau xót lòng em… vắng bóng người!

Di ảnh còn đây, anh ở đâu?
Trời cao vời vợi mấy tinh cầu
Nhìn vầng mây xám lòng đau thắt
Thương nhớ về anh dạ thảm sầu

Anh đã ngàn thu giữa cõi trời
Tình thương con, vợ hẳn chưa nguôi
Đã từng tận tụy thân bao quản
Anh sống vị tha suốt cuộc đời

Yên giấc ngàn thu biệt bạn vàng
Đau lòng em lắm ...quấn vành tang
Còn đâu năm tháng cùng anh bước
Qua khúc gian truân, nỗi đoạn trường

Tâm Kinh, em tụng tiễn đưa anh 
Phật chứng lòng em sự chí thành
Nâng nhẹ hồn anh về cõi Tịnh
Niết bàn Cực Lạc chốn siêu sinh.

 
Hoàng Ánh Nguyệt
(Tháng 09/12/2009)

 
NHỮNG LỜI CHÂN TÌNH
(Của Anh Chánh Tâm Nguyễn Viết Hương)

 

Anh gửi đến Hoàng Ánh Nguyệt vài lời thô thiển, không biết có là thơ hay không?! Nhưng đó là những giòng lệ rơi chia sẽ cùng Em và gia đình vì Em đã mất một người chồng yêu quý đã hết lòng yêu thương Em.

Nhân dịp đọc bài thơ TƯỞNG NHỚ của Em, Anh làm đại bài viết này.


Tưởng nhớ

 

Anh đã trả xong nợ thế rồi,
Tro tàn đã rãi, còn mình tôi.
Mới gặp lại nhau, sao sớm cách,
Anh bỏ lại tôi, một mình thôi?!

Di ảnh còn đây, Anh ở đâu?
Đêm vắng mình tôi, nghĩ phát rầu.
Muốn cùng tâm sự, thân xa xứ,
Nay biết cùng ai giải thảm sầu.

Anh đã ngàn thu giửa cõi trời,
Bỏ lại vợ con cùng bạn hữu;
Tro tàn biển cả, hồn thơ thới,
Niết bàn sẳn đón, Anh đến chơi.

Yên giấc nghìn thu biệt bạn vàng,
Mình tôi buồn bã, nát tâm cang.
Chẳng buồn tranh chấp, về cõi tịnh,
Phủi tay bỏ mặt, chuyện thế gian.

Tâm kinh, tôi tụng tiển chân Anh,
Hằng đêm cầu nguyện, hết tâm thành.
Cầu cho hồn Anh, mau siêu thoát,
Bởi vì Anh sống rất trong lành.

Một người thân,
Chánh Tâm Nguyễn viết Hương
2009

 
...  Cao Ngọc Dung giới thiệu...