TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Wednesday, May 30, 2018

XUÂN NÀY EM CÓ VỀ KHÔNG - THƠ DƯƠNG QUÂN




XUÂN NÀY EM CÓ VỀ KHÔNG 
(Để nhớ NHN)



Xuân này em có về không?
Thu tàn năm ngoái, mùa đông qua rồi
Trăm thương, ngàn tiếc đầy vơi
Đêm đêm trằn trọc nhớ người viễn du

Vô biên, vô lượng mịt mù
Vô thanh, vô sắc, vô ưu...vô cùng
Mênh mông vũ trụ trùng trùng
Vô ngôn, vô lượng, viễn vông cõi ngoài

Đời người, xuân bất tái lai
Xuân qua, như suối, sông dài chảy xuôi
Em từ một tối mòn hơi
Nhịp tim ngừng nghỉ, mộng đời vãng sinh

Em từ nhẹ gót phiêu linh
Đèn khuya leo lét, gia đình hắt hiu
Then cài, cửa khoá sớm chiều
Gối chăn lạnh lẽo, buồn thiu canh dài

Nhang trầm phảng phất hương bay
Chập chờn, đứt nối, lạc loài cơn mơ
Bên thềm gió thoảng nhẹ đưa
Tưởng chừng em trở giấc khuya thở dài

Vẳng xa, tiếng hạc lưng trời
Đêm thâu hun hút, trăng cài màn sương
Chỉ là hư ảo, vấn vương
Thực hư nhân thế, vô thường, có- không...

Xuân tàn, hè, lại thu, đông
Nhân sinh hữu hạn, quay vòng nắng, mưa
Triền miên nhật nguyệt sau, xưa
Càn khôn chìm nổi, dật dờ phiền, vui

Xuân về! tuyết giá ngậm ngùi
Nhớ em, còn tận phương trời nào...xa
Xuân là Xuân của mọi nhà
Chỉ mình anh vẫn thiết tha đợi người

Một mai, Xuân lại qua rồi
Người đi vẫn biệt ngàn khơi, không về.


Dương Quân
(Mậu Tuất 2018)



Sunday, May 27, 2018

LỜI HẸN SAU CÙNG - THƠ DƯƠNG QUÂN






 LỜI HẸN SAU CÙNG



Ta đã chết mấy lần, rồi sống lại
Không yên tâm về ngụ ở Thiên Đường
Bởi ta phải chờ em sang kiếp khác
Lại gặp nhau và tiếp nối yêu thương

Ta đã chết đêm qua, khi trăng lặn
Khi em về hứa hẹn giấc trăm năm
Ta đau nhức bởi vết thương trần thế
Nặng tình em nên hụt bước Niết Bàn

Ta còn nợ làm người chưa trả đủ
Nợ non sông, nợ kinh sử, nợ tình
Ta quay cuồng, ngập chìm trong bể khổ
Ta đi tìm toàn những thứ linh tinh

Ta đi tìm hoa tươi trong nắng hạ
Ta muốn nghe chim hót buổi đông tàn
Ta thèm ngắm bình minh ngày giông bão
Nên hoài công dẫm mãi lối gian nan

Ta đi tìm thủy chung trong phản bội
Còn chút nào cay đắng nữa không em?
Xin hãy quên lời đầu môi chót lưỡi
Thôi kiêu sa, trở lại nếp ngoan hiền

Và cũng thôi cho ta hi vọng ảo
Rằng, thì, là...mưa nắng, tuyết sương giăng
Củ cà rốt treo trước đầu con ngựa
Ta chạy theo rời rã cũng muộn màng

Nhớ xưa kia, ta có thừa uy dũng
(Anh hùng nào không lụy cửa mỹ nhân)
Sao giờ đây, ta yếu mềm điêu đứng
Tôn thờ em như thánh nữ giáng trần

Em nhớ không? Còn tuổi nào để đếm
Chỉ chờ nhau cũng đã hết kiếp người
Ta sẽ làm con sói già đơn độc
Để nhìn xem trái đất lúc ngừng xoay

Ta đến đây, đường nhân gian đã hết
Cõi trần ai ta nếm đủ đau buồn
Hẹn ngày kia, em hãy cùng ta chết
Để cùng nhau về thế giới yêu thương


          Dương Quân



Thursday, May 24, 2018

BA NGUYEN ĐỌC THƠ DƯƠNG QUÂN ĐỈNH DUNG NGHI 12312016

ĐỌC THƠ DƯƠNG QUÂN ĐỈNH DUNG NGHI 12312016




ĐỈNH DUNG NGHI

Anh không phải hàng vương tôn công tử
Kẻ thất phu chỉ có trái tim hồng
Và tình yêu là kho tàng, châu báu
Trao cho em, làm sính lễ cầu hôn.

Anh xin rước em về Dinh Hạnh Phúc
Mời em lên ngự trên Đỉnh Dung Nghi
Nơi thủy chung anh tôn thờ duy nhất
Chốn trăm năm đầm ấm sắc hương thề.

Anh sẽ góp mây trời may áo lụa
Sẽ gom hoa nở thắm vạn mùa xuân
Sẽ thu nhạc trùng dương từng thế kỷ
Đem về em tô điểm nét thiên thần.

Anh sẽ giữ lòng yêu em tuyệt đối
Sẽ trung thành mãi mãi tận ngàn sau
Sẽ chiêm ngưởng dáng đoan trang vời vợi
Bóng hình em huyền thoại lẫn ngọt ngào.

Nàng Thơ ơi! Anh đã từng mộng mị
Đeo đuổi em hết cả một đời người 
Không còn nữa những giòng thơ bi lụy 
Khi môi em hàm tiếu nụ cười tươi.

Dương Quân


Wednesday, May 23, 2018

TƯỞNG NIỆM TÁM LẦN THU - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT



TƯỞNG NIỆM TÁM LẦN THU - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT





TƯỞNG NIỆM TÁM LẦN THU
(Viết cho PQ Hoàng Ngọc Thái
 Ngày Giỗ thứ 8)

Tưởng niệm tám lần Thu vắng anh
Tám năm Ngày Giỗ thoáng qua nhanh
Âm, dương cách biệt lòng đau thắt
Anh đã đơn thân bước độc hành

Em cũng âm thầm chịu đắng cay
Khi anh xa khuất thế gian này
Bình yên thanh thản nơi tiên cảnh
Lánh cõi trầm luân, kiếp đọa đày

Thao thức bao năm mộng nửa vời
Tâm tư trĩu nặng, thuở nào nguôi
Không anh, em với đời hiu hắt
Thệ ước, sao anh chẳng giữ lời

Hết kiếp phù sinh, hẹn kiếp nào
Vô thường, cuộc sống biết ra sao
Thương mình, tủi phận canh thâu vắng
Còn nợ, sẽ còn gặp lại nhau

Em cứ nhớ hoài, nhớ mãi thôi
Dòng đời cuồn cuộn đã xa trôi
Vẫn còn luyến tiếc, còn vương vấn
Vì đó, tình anh để lại đời

Đã tám lần Thu cách biệt nhau
Thời gian thắm thoát vụt qua mau
Mà nghe đau thắt, hòa cay đắng
Nghịch cảnh vì đâu hóa bể dâu

Đốt nén trầm hương khấn nguyện cầu
Hồn anh siêu thoát ở phương nao?
Hiển linh nương khói về lai hưởng
Dâng chén trà thơm, đẩm giọt châu

Lòng cố đẩy lui nghịch cảnh đời
Anh ơi! Em vẫn thấy chơi vơi
Luân hồi, tan hợp đành ly biệt
Tiếng nấc buốt tim, tiếc ngậm ngùi!


Hoàng Ánh Nguyệt
(SJ.9.12.2017)



Monday, May 21, 2018

CERTIFICATE OF COMPLETION


Mấy hôm nay lu bu bận làm bài thi rồi đi thực tập
Cho việc bầu cử sắp đến nay đã hoàn thành, cũng vui.
HAN




Monday, May 14, 2018

TÂM TÌNH CÙNG TRI KỶ - THƠ DƯƠNG QUÂN

TÂM TÌNH CÙNG TRI KỶ

TÂM TÌNH CÙNG TRI KỶ


Hỡi tri kỷ! Có biết chăng:


- Trời đất bao la, lòng người chật hẹp
Tình chớm lên ngôi, đã vội phai tàn
Đời chưa thăng hoa, tương lai vụn vỡ
Hữu hạn kiếp người, vô tận thời gian


Ngoảnh nhìn lại, bao người vào thiên cổ
Đã lặng câm, im ắng đến tê người
Cõi vô minh, lời thỉnh cầu tuyệt vọng
Vũ trụ buồn, “hình nhi thượng” chơi vơi


Ta vẫn ngồi nghêu ngao trong bóng tối
Đợi trăng lên, chờ trăng lặn, canh tàn
Tiếng cú kêu, nhạc côn trùng ai oán
Sương đầm đìa, sầu mộng vẫn chưa tan


Ta còn lại, “thiên ban tam thốn dụng”
“Nhất đán vô thường, vạn sự hưu vong”
Ta thả nổi, đời phong trần lưu lạc
Lũ vượn người đã bán rẻ non sông


Ai cũng như nhau: “Hữu hình hữu hoại”
Nợ áo cơm, lời giáo huấn Thụ Nhân
Ta, hạt cát, giữa chập chùng sạn sỏi
Đã khiến ta mắc mướu bẫy đường trần


Nhưng chẳng hề chi. Lưới trời lồng lộng
Một mình ta, ngồi luận cổ suy kim
Ta nhớ cố tri, ta thương tiền kiếp
Ta giận đời này, lừa lọc bon chen


Biết bao kẻ, hắt hiu buồn số phận
Hãy nói KHÔNG, với hệ lụy thường tình
Ta chán lắm, cảnh “đêm dài lắm mộng”
Người cứ chờ, rồi sẽ tới bình minh


Ta bất mãn chung thân. Rồi tự hỏi:
Giá khi xưa, ta đừng có trên đời
Để khỏi vướng nhọc nhằn, mang phiền lụy
Thế gian này đỡ ô nhiễm. Lôi thôi!


Dương Quân   
5.18



Sunday, May 13, 2018

TRÁCH CHI ĐỜI - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRÁCH CHI ĐỜI

 

TRÁCH CHI ĐỜI 


Đời có gì vui hỡi kiếp người 

Tâm tư trĩu nặng mỗi chiều rơi

Thân luôn lẩn quẫn tìm quên lãng

Hồn vẫn lao đao chẳng thiết cười 

 

Mẹ mất đau lòng chưa thể vơi

Trăm ngàn thương nhớ Mẹ hiền ơi!

Lật từng ký ức nhiều năm cũ

Đau xót cũng đành ngậm đắng thôi

 

Làm sao quên được nghĩa cao dày

Mẫu tử tình thâm đâu dễ phai

Lặng lẽ Mẹ đi về cõi tịnh

Trần gian huyễn cảnh có riêng ai?

 

Bước giữa vô thường quá tả tơi

Sinh ly tử biệt kiếp luân hồi

Lời vàng Mẹ dạy còn lưu mãi

Nhớ Mẹ buồn thương tiếc ngậm ngùi

 

Muốn được chìm trong giấc ngủ dài

Nhưng đời sao lắm nỗi bi ai

Lời thương xin gửi cùng đây đó

Có nghĩa gì đâu tiếc cõi này

 

Quanh quẩn mười phương số bạc phần

Dòng đời xuôi ngược kiếp trầm luân

Buồn vui thế sự trôi xuôi hết

Rồi cũng vùi quên dưới mộ phần.

 

Hoàng Ánh Nguyệt

4.2018




Tuesday, May 8, 2018

MƯA TRÊN SÔNG - THƠ DƯƠNG QUÂN

MƯA TRÊN SÔNG

MƯA TRÊN SÔNG
(nhớ về cố quận)

     

Đề thơ: 1967

 

 "Trời mưa bong bóng phập phồng"(cd)

Mưa trên sông chảy một giòng nước xuôi

 Chia tay, để chút ngậm ngùi

Bậu về, ghe bậu không lơi mái chèo.

 

 Trên cầu qua đứng nhìn theo

Mưa nhòa sông rộng bóng chiều bậu nghiêng

 Mưa làm ướt áo bậu thêm

Ướt đôi má thắm, ướt rèm mi cong.

 

 Bậu về khuất ngã ba sông

Trời mưa bong bóng phập phồng vẫn trôi

 Có con cò trắng trên trời

Nó bay theo bậu ngắm người xa xa.

 

Kết: 2017

 

 Mộng xưa giờ đã nhạt nhoà

Giấc xưa giờ đã bụi mờ thời gian

 Người xưa, má thắm có còn?

Bến xưa, bong bóng vẫn tràn trên sông?

 

Năm mươi năm trước, chừng như cũ

Chuyện những ngày đầu mới gặp nhau

Đọc lại bài thơ, thương quá đỗi

Bậu ơi! Giờ bậu ở phương nào?

 

Dương Quân

8.2017