TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT
TRĂNG VIỄN XỨ
Trăng treo ảo ảnh biên đình
Trăng soi lữ khách độc hành viễn du
Trăng thề hẹn bến tương tư
Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người
(Dương Quân)
Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT
Monday, July 31, 2017
TỰ RĂN MÌNH - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT
Saturday, July 29, 2017
Friday, July 28, 2017
KỶ NIỆM XƯA - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT
KỶ NIỆM XƯA .
Lưu lạc tha phương …nhớ ngày tháng cũ
Trường Ngô Quyền, thầy, bạn…thuở thân thương
Áo trắng tung bay, dốc chiều Kỷ Niệm
Ký ức tìm về hoa bưởi… hương bay
Hình dung phượng rơi nhớ mùa thi cử
Tiếng trống tan trường rộn rã niềm vui
Thầy giữ trang nghiêm… cô cười hớn hở
Góc trời riêng tình cảm vẫn đong đầy
Thương học trò vài đứa gặp không may
Vỏ chuối trường thi vô tình trợt té
Ánh mắt thầy cô thương thầm vội hé
Mấy giọt lệ buồn vướng bước chân đi
Hoàn cảnh xa xôi … chỉ còn nỗi nhớ
Tình nghĩa thầy trò… nhất tự vi sư
Tình bạn đồng môn mong ngày hội ngộ
Đất khách quê người trang trải niềm vui
Nhắc lại năm xưa tuổi còn thơ dại
Áo trắng tan trường kẻ đón người đưa
Một thoáng thầm yêu giấu trong sách vở
Ấp ủ lâu ngày hoa mộng thành thơ
Nhớ Ngô Quyền xưa bạn bè năm cũ
Trôi giạt phương nào… vùng đất tự do?
Tôi vẫn còn đây trời Cali bạn ạ !
Hẹn một ngày nào ta lại găp nhau.
Hoàng Ánh Nguyệt
(SJ, ngày 29-11-2009)
.Bảy Bài Học Từ Đức Đạt Lai Lạt Ma
Đức Đạt Lai Lạt Ma đã đi cùng thế giời, diễn giảng rất nhiều. Đây là 7 bài học sưu tầm đã được chọn lọc từ lời dạy của Ngài,Những bài nào người mình chưa học được ?Những bài nào bạn chưa học được ?Này, bạn suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời nha.BẢY BÀI HỌC1. Thứ nhất, “học nhận lỗi”.Con người thường không chịu nhận lỗi lầm về mình, tất cả mọi lỗi lầm đều đổ cho người khác, cho rằng bản thân mình mới đúng. Thật ra không biết nhận lỗi chính là một lỗi lầm lớn.2. Thứ hai, “học nhu hòa”.Răng người ta rất cứng, lưỡi người ta rất mềm, đi hết cuộc đời răng người ta lại rụng hết, nhưng lưỡi thì vẫn còn nguyên. Cho nên cần phải học mềm mỏng, nhu hòa thì đời con người ta mới có thể tồn tại lâu dài được.3. Thứ ba, ” học nhẫn nhục”.Thế gian này nếu nhẫn được một chút thì sóng yên bể lặng, lùi một bước biển rộng trời cao. Nhẫn, vạn sự được tiêu trừ. Nhẫn chính là biết xử sự, biết hóa giải, dùng trí tuệ và năng lực làm cho chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.4. Thứ tư, “học thấu hiểu”.Thiếu thấu hiểu nhau sẽ nảy sinh những thị phi, tranh chấp, hiểu lầm.Mọi người nên thấu hiểu thông cảm lẫn nhau, để giúp đỡ lẫn nhau. Không thông cảm lẫn nhau làm sao có thể hòa bình được?5. Thứ năm, “học buông bỏ”.Cuộc đời như một chiếc vali, lúc cần thì xách lên, không cần dùng nữa thì đặt nó xuống, lúc cần đặt xuống thì lại không đặt xuống, giống như kéo một túi hành lý nặng nề không tự tại chút nào cả. Năm tháng cuộc đời có hạn, biết buông bỏ thì mới tự tại được!6. Thứ sáu, “học cảm động”.Cảm động là tâm thương yêu, tâm Bồ tát, tâm Bồ đề; trong cuộc đời mấy mươi năm của tôi, có rất nhiều câu chuyện, nhiều lời nói làm tôi cảm động, cho nên tôi cũng rất nỗ lực tìm cách làm cho người khác cảm động.7. Thứ bảy, “học sinh tồn”.Để sinh tồn, chúng ta phải duy trì bảo vệ thân thể khỏe mạnh; thân thể khỏe mạnh không những có lợi cho bản thân, mà còn làm cho gia đình, bạn bè yên tâm, cho nên đó cũng là hành vi hiếu đễ với người thân.
Thursday, July 27, 2017
HƯƠNG TÌNH CÀ MAU - THƠ DƯƠNG QUÂN
Em từ Tắc Thủ qua Kênh Xáng
Xuống khỏi Dòng Kè ra Tắc Vân
Tôi dưới Tân Thành lên chợ quận
Mua quà xin gửi biếu song thân
Mỗi lần tan chợ, ghe xuôi nước
Áo trắng em về khuất cuối sông
Tôi tự hỏi lòng sao chẳng gửi
Cho em trọn cả trái tim hồng
Tác phẩm đã xuất bản:
CHẬP CHỜN CƠN MÊ (Tập thơ, 2004)
Lê Vĩnh Phúc
Audio Player
HƯƠNG TÌNH CÀ MAU
Tôi rời đô thị đến An Xuyên
Chân trời cuối Việt xa thăm thẳm
Không có người thân, chẳng bạn hiền
Là chuyến độc hành không tiễn biệt
Hành trang chỉ một xách tay vừa
Nhưng sao thấy nặng niềm nhung nhớ
Trời thủ đô buồn trong nắng thưa
Tôi đến An Xuyên lòng khắc khoải
Những trưa gà gáy gọi hoàng hôn
Những chiều gió biển đùn mây xám
Gợi tiếng sầu dâng tận đáy hồn
Những bước chân mòn qua phố vắng
Những con đường cũ nặng suy tư
Hững hờ rượu lạt , cà phê đắng
Khói thuốc nào say buổi tạ từ
Khi cánh chim bay là xoá dấu
Cành khô cũng mất vết chia ly
Chỉ đau là tiếng kêu quằn quại
Hẹn ước nào ai tiếc được gì
Sự nghiệp vẫn đi tim trước mắt
Nụ cười không nở cuối mùa thương
Mai sau ai biết về thân phận
Sỏi đá thà cam vạn nẻo đường
Dẫu thế, Cà Mau không phụ khách
Có rừng, cũng có đất phù sa
Cầu tre, nước chảy cô nghiêng nón
Tình gái An Xuyên vẫn đậm đà
Gặp em vào buổi ban sơ ấy
Chung chuyến đò qua ghé bến quê
Tôi chép câu hò đem đến tặng:
“Cà Mau đi dễ, khó quay về”
Em hẹn chèo ghe ra họp chợ
Tôi chờ, trưa nắng, bóng sông trôi
Cắm sào, che nón, em cười nụ
Lòng ngỡ rằng em nói vạn lời
Nhà em có mảnh vườn cau nhỏ
Uống nước trời mưa, gạo giã tay
Tuổi mẹ như vừng xôi nếp một
Cha già như trái chín trên cây
Hái rau đem bán lo tiền chợ
Mót củi rừng thưa, nhúm bếp cơm
Cha mẹ tuổi già, con gaí muộn
Tảo tần ngày tháng đáp công ơn
Em từ Tắc Thủ qua Kênh Xáng
Xuống khỏi Dòng Kè ra Tắc Vân
Tôi dưới Tân Thành lên chợ quận
Mua quà xin gửi biếu song than
Mỗi lần tan chợ, ghe xuôi nước
Áo trắng em về khuất cuối sông
Tôi tự hỏi lòng sao chẳng gửi
Cho em trọn cả trái tim hồng
Trở lại Tân Thành thương Tắc Thủ
Dường dài sông rộng, nắng chang chang
Mái chèo có mỏi bàn tay yếu?
Má đẫm mồ hôi có võ vàng?
Mơ ước trời luôn thêu nắng đẹp
Mưa hoà, gió thuận khắp nơi vui
Đất lành, hoa nở trên gai góc
Cho gái Cà Mau điểm nụ cười
Từ đó tôi yêu miền cuối Việt
Yêu đôi mắt đẹp, cổ tay tròn
Áo bà ba trắng, môi cười nụ
Yêu gái Cà Mau vẹn sắt son.
Dương Quân