TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Wednesday, March 29, 2017

DỐC NHỎ - THƠ TRẦN THUÝ NGỌC






DỐC NHỎ

doc nho



Lâu lắm không về thăm Dốc Nhỏ
Từ ngày mất nước, biệt quê hương
Xứ người bươn chải lo cơm áo
Mưa nắng gian nan khắp nẻo đường.

Dốc Nhỏ, đường về trong ký ức
Qua phà Cát Lái, hướng Xoài Minh
Ngã ba Phước Lý- Thành Tuy Hạ
Xanh ngát  vườn cây, Ấp Bến Đình

Dốc Nhỏ thanh bình chưa mấy chốc
Rập rình ác quỷ lẻn về đêm
Chặt đầu Trưởng Ấp, treo cờ máu
Hương lộ, đào lên đặt bẫy mìn 

 

Cô giáo Long Thành vào dạy học
Giữa đường mìn nổ, lật xe Lam
Đàn bà đi chợ 3 người chết
Cô mất, áo dài đẫm máu loang

Từ ấy chiến tranh tràn lửa khói
Tuổi thơ núp đạn dưới hầm sâu
Hàng cau ngơ ngác buông hoa rụng
Cây bưởi hoang mang vội úa màu.

Dốc Nhỏ buồn hiu, không chó sủa
Thập thò du kích hạ con cầy
Đau lòng giếng cạn, sâu nguồn nước
Giấc ngủ chập chờn, mắt lệ cay.

Tàn cuộc chiến rồi, thương Dốc Nhỏ
Điêu tàn lại nối tiếp điêu tàn
Thuế vườn, thuế đất, cây khô lá
Khoai sắn, rau cà, thiếu bữa ăn.

Khu mộ vườn sau thêm huyệt mộ
Mẹ Cha về đất với Ông Bà
Chị em lần lượt vào an nghỉ
Kẻ thoát thân ngoài đất khách xa.

Nghe nói nhóm người phương Bắc đến
San bằng Dốc Nhỏ, đắp sân Gôn
Mây chiều lãng đãng vương đầu ngõ
Tiếng cú đêm đêm khản giọng buồn

Trần Thúy Ngọc
     

CẢM XÚC THƠ ANH - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT










CẢM XÚC THƠ ANH
            (Tặng ASDN)
 
Thơ anh xúc tích nhẹ nhàng
Bút nghiên còn đượm vạn ngàn thanh âm
Vương mang số kiếp tơ tằm
Sắt son vẫn vẹn tấm lòng thi nhân
 
Họa khi nắng xế dòm song
Đêm khuya một bóng đèn chong canh dài
Tâm tư thầm ngỏ cùng ai
Gởi lên trang giấy miệt mài say sưa

Văn chương  chung ý càng ưa!
Vần thơ trải rộng bốn mùa thoảng hương
Ngẫm đời lận đận tha phương
Ngăn sông cách núi vấn vương u hoài…
 
Ghi lời tâm sự trao ai?
Mối tình thi hữu ngày dài tóc sương
Ru đêm thổn thức canh trường 
Ru đời hư ảo bước đường ngược xuôi
 
Ý cao lời gấm ngậm ngùi
Còn mang nặng cả một trời nhớ thương
Văn tài bút vẻ lạ thường 
Buồn vui vẫn nhớ cố hương đậm đà
 
Đổi đời mất nước đành xa
Vọng về đất tổ thiết tha ân tình
Ước quê cha hết điêu linh
Nhân quyền cùng hưởng thanh bình an khang.
 
 
Hoàng Ánh Nguyệt




Sunday, March 26, 2017

LỜI HẸN SAU CÙNG - THƠ DƯƠNG QUÂN



LỜI HẸN SAU CÙNG

QUEHUONG


Ta đã chết mấy lần, rồi sống lại
Không yên tâm về ngụ ở Thiên Đường
Bởi ta phải chờ em sang kiếp khác
Lại gặp nhau và tiếp nối yêu thương

Ta đã chết đêm qua, khi trăng lặn
Khi em về hứa hẹn giấc trăm năm
Ta đau nhức bởi vết thương trần thế
Nặng tình em nên hụt bước Niết Bàn

Ta còn nợ làm người chưa trả đủ
Nợ non sông, nợ kinh sử, nợ tình
Ta quay cuồng, ngập chìm trong bể khổ
Ta đi tìm toàn những thứ linh tinh

Ta đi tìm hoa tươi trong nắng hạ
Ta muốn nghe chim hót buổi đông tàn
Ta thèm ngắm bình minh ngày giông bão
Nên hoài công dẫm mãi lối gian nan

Ta đi tìm thủy chung trong phản bội
Còn chút nào cay đắng nữa không em?
Xin hãy quên lời đầu môi chót lưỡi
Thôi kiêu sa, trở lại nếp ngoan hiền

Và cũng thôi cho ta hi vọng ảo
Rằng, thì, là...mưa nắng, tuyết sương giăng
Củ cà rốt treo trước đầu con ngựa
Ta chạy theo rời rã cũng muộn màng

Nhớ xưa kia, ta có thừa uy dũng
(Anh hùng nào không lụy cửa mỹ nhân)
Sao giờ đây, ta yếu mềm điêu đứng
Tôn thờ em như thánh nữ giáng trần

Em nhớ không? Còn tuổi nào để đếm
Chỉ chờ nhau cũng đã hết kiếp người
Ta sẽ làm con sói già đơn độc
Để nhìn xem trái đất lúc ngừng xoay

Ta đến đây, đường nhân gian đã hết
Cõi trần ai ta nếm đủ đau buồn
Hẹn ngày kia, em hãy cùng ta chết
Để cùng nhau về thế giới yêu thương


          Dương Quân



Saturday, March 25, 2017

TÌNH NGÁT HƯƠNG YÊU - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT








TÌNH NGÁT HƯƠNG YÊU
 

Em nhớ lại đêm nào 
Ta cùng ngắm trăng sao 
Sông Đồng Nai êm ả 
Ôi! Đời đẹp biết bao 
 
Trăng từ từ lên cao 
Cá tưởng mồi đớp bóng 
Mặt nước sông chao động 
Những gợn tình lăn tăn 
 
Thuở ấy tuổi mười lăm 
Em yêu trước trăng rằm 
Nuôi trong lòng hy vọng 
Tình đẹp mãi… ngàn năm 
 
Ôi ! Tình yêu tuyệt diệu 
Trao nhau không ngại ngần 
Nụ hôn đầu thắm thiết 
Hạnh phúc tràn đêm xuân 
 
Bốn mươi năm yêu thương 
Chung bước khắp viễn phương 
Tuổi cao càng thắm thía 
Nghĩa đời …đôi uyên ương 
 
Tình tuyệt quá anh ơi 
Anh và em ước nguyện 
Trăm năm ta đã hẹn 
Cùng chấp cánh bay cao. 
 
Hoàng Ánh Nguyệt
(21-04-2009)




Thursday, March 23, 2017

HỎI NGƯỜI VỀ SAU - THƠ DƯƠNG QUÂN









HỎI NGƯỜI VỀ SAU

Hỏi em: Rằng thế gian này
Ai bày ra cảnh đổi thay, mất còn?
Tình nào như nước cùng non
Vì nhau hoá kiếp cho tròn thủy chung?

Cõi người sớm gió, chiều giông
Hai ta chẳng phải một lòng nữa đâu
Chuyện ngàn năm trước, ngàn sau
Như người lỡ bước qua cầu nước trôi.

Biệt ly nào chẳng ngậm ngùi
Cho lòng thê thiết, cho đời dở dang
Trần ai ấm lạnh nhọc nhằn
Gập ghềnh thân thế, ngổn ngang nợ tình

Vấn vương còn chút niềm tin
Giấc chiêm bao muộn để mình chờ nhau
Mai dù tận tuyệt âm hao
Thì xem như mới hôm nào sẩy chân

DƯƠNG QUÂN



Tuesday, March 21, 2017

CHUYỆN TÌNH NĂM MƯƠI NĂM TRƯỚC BÀI VIẾT CỦA HOÀNG ÁNH NGUYỆT



HOÀNG NGỌC THÁI 1960

 
 
 
 
CHUYỆN TÌNH NĂM MƯƠI NĂM TRƯỚC

 
 
Chiều nay, một buổi chiều đẹp trời. Mùa xuân đã thật sự trở về. Ánh nắng chiếu rực rở khắp Thung Lũng Hoa Vàng. Bầu trời dường như cũng trong hơn, xanh hơn, từng mảng hoa Poppy, hoa Mustard nở rộ khắp các cánh đồng, sườn non…lộng lẩy một màu vàng tươi dưới ánh mặt trời, rung rinh trong nắng, thỉnh thoảng những làn gió nhẹ mang hơi lạnh về… 

      Hôm nay, ngồi một mình. Lòng tôi cảm thấy rung động lạ kỳ…Làm tôi chợt nhớ cái thuở học trò. Tuổi thơ trong trắng, có hoa, có bướm, đẹp như một bức tranh…Và như có những thúc dục vô hình đánh thức trong tôi những kỷ niệm của một thời tuổi trẻ, hồn tôi miên man nhớ về quá khứ, nhớ lại quê hương Biên Hòa thời hoa mộng.

      Trong cuộc đời có nhiều thứ để quên, nhưng tình yêu thuở hoa niên khó mà phai nhạt…

      Gần năm mươi năm trước tôi là một học sinh của trường Trung Học Ngô Quyền Biên Hòa. Ở lứa tuổi cắp sách đến trường, được mặc áo dài đi học, tôi cảm thấy mình đứng đắn hơn một chút và tuổi hoa mộng cũng bắt đầu từ đây.

 Nhà tôi ở cách trường Ngô Quyền không xa, tôi có ba chị em gái, Mẹ tôi khéo sinh nên ba chị em tôi người nào cũng dể thương, các anh chàng sĩ quan gọi thân thương ba chị em tôi là Ba Con Thỏ, nhà tôi là một quán bán thức ăn có thương hiệu là quán Cháo Lòng Huỳnh Của tọa lạc tại số 174 đường Trịnh Hoài Đức Biên Hòa. Quán cháo lòng Huỳnh Của lúc nào cũng đông khách, từ sáng đến chiều tối, đặc biệt thập niên 50 trở về sau, quán cháo lòng Huỳnh Của chẳng những nổi tiếng ở Biên Hòa mà tiếng đồn còn vang xa hơn đến những tỉnh lân cận và Sài Gòn. Tôi còn nhớ, cách nay hơn 50 năm vào những ngày lễ, hoặc thứ Bảy hay Chủ Nhật, những người ở xa, nhứt là khách từ Sài Gòn đi xe du lịch đến quán rất đông, xe đậu tấp nập dọc theo lề đường trước quán và bên trong quán không còn chổ cho khách ngồi…

      Nhà lại ở gần sân bay Biên Hòa và gần Quân Đoàn nên cũng là nơi thường xuyên lui tới của các anh chàng sĩ quan sau những giờ làm việc ngoài công trường, hay sau những cuộc hành quân gian khổ trở về, hầu như đều ghé quán cháo lòng của gia đình tôi để thưởng thức những món ăn ngon: cơm, bún, cháo…Hoặc uống bia, sinh tố, cà phê…

      Lúc đó các vị giáo sư trường Ngô Quyền nhà ở Sài Gòn trưa nào các Thầy cũng ghé quán Huỳnh Của dùng cơm, rồi trở lại trường dạy tiếp.

Ngoài những buổi đến trường về nhà, chị em tôi cũng phụ gíúp gia đình buôn bán, ba chị em tôi được rất nhiều anh sĩ quan của nhiều binh chủng, đem lòng thương mến, hầu như ngày nào các anh sĩ quan cũng đến quán, có khi ăn mà cũng có khi đến chỉ để uống ly sinh tố hay cà phê rồi về…

      Năm đó tôi được một anh sĩ quan ngành Công Binh Kiến Tạo để ý, hằng ngày anh đến quán, mỗi lần anh đến anh hay đi cùng với anh đại úy Đại Đội Trưởng của anh, lúc nào anh cũng mang cho tôi những tờ báo, những quyển truyện, dần dần quen thân, lúc đó tôi xem anh như người anh của mình, gia đình tôi có nhiều con gái nên cũng khắt khe, chị em tôi chưa dám yêu đương chỉ biết lo học. 

      Sau thời gian dài anh lui tới thân mật với gia đình, cả nhà tôi ai cũng thương anh, cứ mỗi lần anh đưa quyển sách thế nào trong đó cũng có lá thư, nhiều lần như vậy anh vẫn không thấy tôi trả lời. Tôi biết chắc rằng anh đã mến thương tôi, qua lời thư cũng như cung cách thể hiện, và qua nhiều ngày tháng theo đuổi, chắc anh nghĩ nếu anh không mạnh dạn có thể anh sẽ thất bại vì anh cũng nhìn thấy rất nhiều anh chàng sĩ quan hằng ngày trồng cây si…

      Anh nhất quyết phải chiếm tình cảm tôi bằng mọi giá, và tôi phải trở thành vợ anh cho bằng được, nên anh đã cùng các bạn sĩ quan trong đơn vị dựng chuyện để thử lòng tôi…

      Môt hôm các anh bạn sĩ quan hớt hải chạy xe Jeep ra nhà báo cho tôi biết:

-       T. Vì thương yêu N. quá mà N. không đáp lại …anh T. không suy nghĩ …và hiện giờ anh đang hấp hối…

      Lúc đó tôi sợ quá, các anh bạn sĩ quan gợi ý và muốn đưa tôi vào thăm anh ngay, tôi đã đi theo không đắn đo…Tuổi học trò là như vậy đó, cứ sợ anh chết vì yêu mình thì mình sẽ hối hận suốt đời, nhưng ngược lại điều lo sợ anh “chết” của tôi chỉ là màn kịch, các bạn sĩ quan cùng đơn vị, vì thấy anh thương tôi thật lòng và anh cũng là một sĩ quan hiền lành, một người bạn dễ mến, nên họ muốn tạo điều kiện, dựng chuyện anh “giả chết” vì họ biết rằng con gái hay nhẹ dạ cả tin…Tôi quá ngây thơ nên cũng nhờ vậy mà tôi có một người chồng tốt, suốt cuộc đời hy sinh vì vợ vì con…


Hoàng Ngọc Thái & Hoàng Ánh Nguyệt
Đà Lạt 1967

      Sau đó chúng tôi đáp ứng mối tình này một cách chân thành. Thế là một đám cưới trang trọng được tiến hành với đông đủ họ hàng hai bên…

      Tuy đã lên xe hoa rồi nhưng ngày ngày tôi vẫn cắp sách đến trường cho đến khi tôi tốt nghiệp đại học …

      Chúng tôi yêu nhau, đến với nhau bằng mối tình đầu, thật đẹp, thật hồn nhiên. Anh đã mang đến và anh đã cho tôi hiểu cái giá trị của tình yêu, với những rung động đầu đời, những kỷ niệm bên nhau. Anh đã tôn trọng cái quý giá nhất của đời tôi và anh cũng đã cho tôi cái cảm giác của người con gái lần đầu mới biết yêu…

Nhờ cái bẩy “chết giả” đó mà tôi với “ông chồng đại úy Công Binh Kiến Tạo” sống với nhau đã năm mươi năm, có bốn mặt con, các con tôi tất cả đều đã trưởng thành, anh đã mang đến cho tôi niềm hạnh phúc vô biên, chúng tôi luôn cảm nhận hạnh phúc được sống bên nhau, một người chồng hoàn hảo, một người cha thần tượng mà các con tôi luôn hãnh diện mỗi lần nhắc nhở. 

      Tuy nhiệm vụ của người lính rất nặng nề, nhưng anh lúc nào cũng lo chu toàn, xây dựng một gia đình chung thủy, gương mẫu, hạnh phúc.

      Năm mươi năm trước, anh và các bạn anh đã dựng màn kịch”chết giả” để chụp con thỏ của quán cháo lòng Huỳnh Của, là cô nữ sinh Ngô Quyền đã trở thành vợ của anh đại úy Công Binh Kiến Tạo. Rồi tiếp theo anh Trung Tá Tiểu Đoàn Trưởng CBKT lại chụp thêm một con thỏ em (con thỏ nhỏ). Con thỏ chị lớn nhứt thì bị anh chàng Thiếu Tá Chỉ Huy Trưởng Pháo Binh rước về dinh, các anh tài thật, rốt cuộc ba con thỏ của quán cháo lòng Huỳnh Của sụp bẩy các anh sĩ quan …Trở thành vợ và có cuộc sống gia đình rất hạnh phúc, con cái thành đạt. Sau bao nhiêu thăng trầm đổi thay của cuộc sống, các anh vẫn trọn vẹn, sống chung thủy, vẫn một lòng.

      Không biết những cô nữ sinh Ngô Quyền khác có bị sụp bẩy của các chàng sĩ quan như ba Con Thỏ quán cháo lòng Huỳnh Của không?
 

 
Nữ Sinh Ngô Quyền 1961

      Chúng tôi sống với nhau rất trọn vẹn, nhưng năm mươi năm sau. Cuối cùng, ngoài bảy mươi tuổi anh đã vĩnh viễn ra đi, anh “chết thật”. Sau cơn bịnh ngắn ngủi, để lại thương tiếc cho vợ con, người thân, bạn bè và đồng đội.  

Tuy rằng anh đã đạt được tuổi thọ, nhưng chưa phải là trường thọ.


      Tôi xin trích một bài thơ Tưởng Nhớ , tôi đã làm để dâng hương linh anh như nén hương lòng tưởng niệm:


 

HOÀNG NGỌC THÁI 
 1938-2009

 




TƯỞNG NHỚ 
Kinh dâng  hương linh Anh HOÀNG  NGỌC THÁI

 
Anh đã trả xong nợ thế rồi
Trở về cát bụi giữa trùng khơi
Non bồng nước nhược anh yên giấc
Đau xót lòng em… vắng bóng người!

Di ảnh còn đây, anh ở đâu?!
Trời cao vời vợi mấy tinh cầu
Nhìn vầng mây xám lòng đau thắt
Thương nhớ về anh dạ thảm sầu

 
Anh đã ngàn thu giữa cõi trời
Tình thương con, vợ hẳn chưa nguôi
Đã từng tận tụy thân bao quản
Anh sống vị tha suốt cuộc đời

 
Yên giấc ngàn thu biệt bạn vàng
Đau lòng em lắm… quấn vành tang
Còn đâu năm tháng cùng anh bước
Qua khúc gian truân, nỗi đoạn trường

 
Tâm Kinh, em tụng  tiễn đưa anh
Minh chứng lòng  em sự chí thành
Nâng nhẹ hồn anh về cõi Tịnh
Niết bàn Cực Lạc chốn siêu sinh.

 
Hoàng Ánh Nguyệt
(Tháng 09/12/2009)

 
      Hình ảnh anh ngự trị trong tôi vẫn chưa phai mờ trong ký ức và cho mãi đến bây giờ, đêm nào tôi cũng mộng mị, những ngày tháng sống bên nhau tôi luôn trân quý tình yêu anh dành cho tôi.

      Nhớ lại những kỷ niệm, cảm giác cứ lâng lâng, cứ chập chờn trong từng giấc ngủ, càng nhớ lại, ôn lại dĩ vãng với tất cả niềm thương tiếc. Cho thấy tình yêu của anh dành cho tôi là như thế nào…

      Tôi sẽ nuôi mãi trong hồn mình tất cả những hình ảnh thương yêu. Của  năm mươi năm chung sống hạnh phúc…

      Cuộc đời là một thay đổi không ngừng, là một con đường dài, nối tiếp, nối tiếp mãi cho đến tận cùng.

      Cuộc sống muôn nghìn đời là một định luật , mà chúng ta đành phải chấp nhận, với bao nhiêu những đổi thay của cuộc đời, những kỷ niệm vui buồn. Nhiều lúc tôi ngồi suy tư, thầm nghĩ mọi chuyện cứ tưởng chừng như mới xảy ra hôm qua.

      Mới đó mà anh ra đi đã hơn ba năm rồi. Tháng năm trôi qua, tôi đã trải qua biết bao nhiêu niềm vui, nỗi buồn. Mỗi ngày đi qua, những nỗi vui buồn ấy lại trở thành kỷ niệm, để rồi chìm đi giữa những âu lo của đời sống hiện tại, để tôi nhận ra rằng chính những kỷ niệm ấy đã xây thành tình yêu và cuộc sống năm mươi năm tràn đầy hạnh phúc…

      Tôi biết nói bao nhiêu lời cho đủ. Tôi chỉ còn biết bám víu lấy định mệnh để vui sống và để nhớ…

Hoàng Ánh Nguyệt
(San Jose 2012)

 

Sunday, March 19, 2017

CHỜ EM - THƠ DƯƠNG QUÂN


 Chờ Em 


miss_you-large-content 

 

Em hứa về. Sao em chẳng về? 

Ta chờ đợi mãi bước em đi 

Thời gian như nước xuôi giòng chảy 

Chỉ thấy trường giang sóng biệt ly. 

 

Ta chờ em đã mấy mươi năm 

Từ buổi trăng treo bóng nguyệt cầm 

Từ buổi cầu sương rền gió hú 

Tiếng rừng vang vọng cõi xa xăm. 

 

Ta chờ em suốt những mùa đông 

Giá buốt, sương giăng, tuyết lạnh lùng 

Đêm vắng đèn khuya mòn mỏi giấc 

Tro tàn bếp lửa, nhớ mênh mông. 

 

Ta chờ em từng mỗi hoàng hôn 

Ngắm áng mây trôi lặng lẽ buồn 

Bên chén trà vơi, ngồi độc ẩm 

Ngập tràn tâm sự chuyện hàn ôn. 

 

Ta chờ em dài những cơn mưa 

Rét mướt bên song ngọn gió lùa 

Dang dở bài thơ không đoạn kết 

Mơ màng chăn gối thoảng hương đưa. 

 

Không biết giờ này em ở đâu? 

Chân trời, góc biển, bến giang đầu 

Hay còn xuôi ngược miền đô thị 

Gối chiếc đêm về có nhớ nhau? 

 

Ta chờ em sức kiệt tàn hơi 

Hết cả trăm năm, hết cả đời 

Ta sẽ chờ em nhiều kiếp nữa 

Mấy vòng sinh diệt kiếp luân hồi. 

 

 Dương Quân 

 3/13