TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Saturday, December 31, 2016

ĐỌC THƠ DƯƠNG QUÂN ĐỈNH DUNG NGHI 12312016




ĐỈNH DUNG NGHI

Anh không phải hàng vương tôn công tử
Kẻ thất phu chỉ có trái tim hồng
Và tình yêu là kho tàng, châu báu
Trao cho em, làm sính lễ cầu hôn.

Anh xin rước em về Dinh Hạnh Phúc
Mời em lên ngự trên Đỉnh Dung Nghi
Nơi thủy chung anh tôn thờ duy nhất
Chốn trăm năm đầm ấm sắc hương thề.

Anh sẽ góp mây trời may áo lụa
Sẽ gom hoa nở thắm vạn mùa xuân
Sẽ thu nhạc trùng dương từng thế kỷ
Đem về em tô điểm nét thiên thần.

Anh sẽ giữ lòng yêu em tuyệt đối
Sẽ trung thành mãi mãi tận ngàn sau
Sẽ chiêm ngưởng dáng đoan trang vời vợi
Bóng hình em huyền thoại lẫn ngọt ngào.

Nàng Thơ ơi! Anh đã từng mộng mị
Đeo đuổi em hết cả một đời người 
Không còn nữa những giòng thơ bi lụy 
Khi môi em hàm tiếu nụ cười tươi.

Dương Quân



Thursday, December 29, 2016

ĐỈNH DUNG NGHI - THƠ DƯƠNG QUÂN






ĐỈNH DUNG NGHI

Anh không phải hàng vương tôn công tử
Kẻ thất phu chỉ có trái tim hồng
Và tình yêu là kho tàng, châu báu
Trao cho em, làm sính lễ cầu hôn.

Anh xin rước em về Dinh Hạnh Phúc
Mời em lên ngự trên Đỉnh Dung Nghi
Nơi thủy chung anh tôn thờ duy nhất
Chốn trăm năm đầm ấm sắc hương thề.

Anh sẽ góp mây trời may áo lụa
Sẽ gom hoa nở thắm vạn mùa xuân
Sẽ thu nhạc trùng dương từng thế kỷ
Đem về em tô điểm nét thiên thần.

Anh sẽ giữ lòng yêu em tuyệt đối
Sẽ trung thành mãi mãi tận ngàn sau
Sẽ chiêm ngưởng dáng đoan trang vời vợi
Bóng hình em huyền thoại lẫn ngọt ngào.

Nàng Thơ ơi! Anh đã từng mộng mị
Đeo đuổi em hết cả một đời người 
Không còn nữa những giòng thơ bi lụy 
Khi môi em hàm tiếu nụ cười tươi.

Dương Quân




Tuesday, December 27, 2016

XUÂN CẢM - THƠ.DƯƠNG QUÂN






  Xuân Cảm

Hình như nắng mới đến hôm nào
Chợt thấy ngoài hiên cánh én chao
Có lẽ mùa xuân đang thức giấc
Trên cành lá nõn bỗng xôn xao

Xuân đến, là xuân của đất trời
Trần gian chưa thấy được yên vui
Vẫn còn khắc khoải tâm vô định
Vẫn thấy gian tham ngợp cõi người

Xuân đến, mà sao lòng héo hon
Chân đi chưa hết đoạn đời buồn
Nợ còn chở khẳm thuyền oan trái
Chồng chất trùng trùng nỗi vấn vương

Vẫn nhớ quê xưa ngàn dặm xa
Thương yêu ngày cũ chẳng phai mờ
Kẻ còn, người mất vào yên nghỉ
Xuân hẹn, thu chờ, xuân cũng qua

Hằng mong vận nước hết điêu linh
Thiên hạ ấm no hưởng thái bình
Khỉ vượn về rừng tu hóa kiếp
Xuân sầu dĩ vãng gắng quên nhanh

Giá được, thà như cánh én kia
Thoảng trong trời rộng nắng xuân về
Nhẹ nhàng nghiêng cánh vào hư ảo
Phó mặc xuân tàn giấc ngủ mê.

          Dương Quân



GÓC TÌNH XA - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT




                                            GÓC TÌNH XA
 
Không anh em nhớ quá anh ơi!
Sân trước vườn sau thiếu bóng người
Hình ảnh người thương luôn ẩn hiện
Sáng chiều mơ tưởng đến anh thôi.
 
Chẳng một đêm nào không nhớ anh
Vào ra tâm sự với riêng mình
Nuôi bao hy vọng, niềm mơ ước
Mãi mãi bên anh vẹn khối tình.
 
Em đã thương anh nguyện một lời
Thương anh và chỉ một anh thôi
Tình em trang giấy màu trong trắng
Chấp nhận trao anh trọn cuộc đời.
 
Ngày dài tháng rộng quá anh ơi!
Tự nhủ cùng anh hết kiếp người
Không biết sao lòng luôn rộn rã
Mỗi lần em nghĩ chuyện xa xôi.
 
Nhớ lời anh chúc, phúc nền nhân
Ơn phước, hoà hai đẹp bội phần
An lạc vui vầy luôn gắn bó
Chạnh lòng cách trở, hướng phân vân!

Vẫn khao khát mãi...khát môi hôn
Nhìn tách cà phê cảm thấy buồn
Nguyện giữ trong em hình bóng ấy
Nghe từng giọt nhớ não nề tuôn

Cà phê không uống đợi anh về
Cho phút ân tình được thoả thê
Em uống hồn anh và tất cả
Những lời mật ngọt của đam mê.
 
          Hòang Ánh Nguyệt
                 (SJ, 12.2016)
                                                                       
 

LỜI HAY





Monday, December 26, 2016

LỐI XƯA - THƠ DƯƠNG QUÂN







LỐI XƯA 
      (Để nhớ về Mỹ Hội)


Thuở bé anh về qua lối nhỏ 
Trước sân em thấy vội ngừng chơi 
Dắt tay, em bảo vào thăm chị 
Chị ở sau vườn giặt áo phơi. 
 
Một chị, một em nhà vắng vẻ 
Em mười hai tuổi tóc buông lơi 
Mỗi chiều tưới nước hàng hoa đỏ 
Có hiểu gì đâu- nghĩa cuộc đời. 

Rồi cứ mỗi năm về xóm nhỏ 
Tóc dài, em mỗi lớn hơn xưa 
Má em phơi phới và môi đỏ 
Sân vắng, em không nữa cợt đùa 

Ngỡ như những lúc em còn nhỏ 
Đến hỏi thăm, em chẳng trả lời 
Cứ đứng mân mê hoài chéo áo 
Ngượng ngùng anh cũng nghĩ xa xôi. 

Từ đó mỗi lần qua lối nhỏ 
Nhìn anh- Em chỉ mỉm môi cười 
Thăm nhà, anh trở ra thành thị 
Bên cửa anh buồn đếm bước vơi. 

Năm trước lại về qua lối nhỏ 
Em mười tám tuổi đẹp như tiên 
Áo hồng thấp thoáng trong song cửa 
Tràn ngập tim anh- ánh mắt huyền. 

Nhưng một hôm rồi qua lối nhỏ 
Thấy em đan áo lạnh mùa đông 
Trước sân đã hái màu hoa đỏ 
Mới biết rằng em sắp lấy chồng. 

Chiều nao thơ thẩn về qua ngõ 
Trước cổng ai đề chữ VU QUI 
Rải rác trên đường màu pháo đỏ 
......................................... 
Thôi rồi! Em đã bước ra đi. 

                ***

Lâu lắm lại về qua lối nhỏ
Nhà em hoang vắng lá đầy sân
Em không còn trở về đây nữa
Chị đã ngủ yên dưới mộ phần

        Dương Quân 
            1962



Sunday, December 25, 2016

CHIỀU ĐÔNG NGHẸN LÒNG THƯƠNG NHỚ - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT



chieu_dong
 
CHIỀU ĐÔNG NGHẸN LÒNG THƯƠNG NHỚ
 
Giáng sinh đến bên trời dông giá lạnh
Gió giao mùa, se buốt mảnh thân côi
Nỗi bàng hoàng, khi anh giã biệt  tôi
Và ngậm đắng giờ đã thôi mộng tưởng
 
Trần gian sao? Sắt cầm chia đôi hướng
Đường trăng xưa, thương nhớ vướng không rời
Ôi đông buồn! Tiếc nuối cứ bừng khơi
Ngày lễ Chúa cảm nhớ người vô tận
 
Giáng sinh về không còn anh buồn lắm
Vẫn mình em lặng lẽ ngắm sao rơi
Lỗi giao thề, anh vội bỏ cuộc đời
Bao trăn trở, phận nổi trôi dâu bể!
 
Nhắc thêm đau, chẳng cùng ai chia sẻ
Nhớ tên anh, luôn gọi khẽ - Nghe không?
Giữa muôn trùng, hun hút gió chiều đông
Nỗi trống vắng, càng nghẹn lòng thương nhớ.
 
Hoàng Ánh Nguyệt
Lập Đông 2013
 
 

Saturday, December 24, 2016

MỪNG LỄ GIÁNG SINH - THƠ DƯƠNG QUÂN



MỪNG LỄ GIÁNG SINH


giang sinh


 Mỗi năm mừng đón Lễ No-el
Khắp chốn giăng giăng rực ánh đèn

Chúa xuống trần gian lo cứu rỗi
 Người ham danh lợi cứ bon chen
 Lắm phường gian ác còn tham vọng
 Nhiều kẻ bần dân mãi khổ hèn

 Cầu Chúa cho: "Hòa- Bình- Thế- Giới"
 Ngàn lần xin nguyện tiếng "A-Men!"

 
                            Dương Quân
 
 

BIÊN HOÀ NHỚ GIÁNG SINH XƯA - HOÀNG ÁNH NGUYỆT




noel_1-large-content



BIÊN HOÀ NHỚ GIÁNG SINH XƯA




      Ngoài trời đang se lạnh. Tiếng nhạc Giáng Sinh âm vang đây đó. Báo hiệu mùa Đông đến, Giáng Sinh nữa lại về làm xao động lòng người. Nơi xứ Mỹ đang được mọi người háo hức chuẫn bị cho lễ Giáng Sinh thật linh đình, hạnh phúc và tràn đầy niềm vui, cũng là dịp chúng ta tìm về những khoảnh khắc ấm áp bên gia đình, đồng thời còn là cơ hội trao nhau những món quà ý nghĩa thay cho lời chúc đến người thân yêu cũng như chuẩn bị chào đón năm mới  Tết Dương Lịch sắp đến.

      Không khí lễ hội đang tràn ngập trên đường phố với muôn vạn ánh đèn màu lấp lánh và những cây thông Noel được trang trí thật công phu, đèn hoa rực rỡ giăng mắc khắp mọi nơi, đặc biệt tại các nhà thờ Thiên Chúa Giáo, hang đá Bê Lem được dựng lên cùng cảnh tượng Chúa giáng trần rất trang trọng… Lòng tôi nô nức, dù chẳng nói ra và dường như có một huyền lực nào đó khiến tâm trí tôi cứ quay ngược về quá khứ, một quá khứ thật ngọt ngào và êm đềm của tuổi mộng mơ khi tôi còn ở quê nhà…

       Tôi còn nhớ cách đây hơn 40 năm, một người bạn rất thân, học chung lớp với tôi tại trường Ngô Quyền Biên Hòa; bạn theo đạo Công Giáo, nên thường rủ tôi đi lễ hàng tuần và nhiều lần đi dự Lễ Giáng Sinh tại nhà thờ Biên Hòa, ngôi nhà thờ cổ kính đối diện trường Mỹ Nghệ mà hằng ngày tôi đều đi ngang qua, lúc tôi còn học tại trường Tiểu Học Nguyễn Du.

       Mặc dù tôi là người ngoại đạo, nhưng tôi rất thích đi nhà thờ, bạn tôi hiểu được điểm nầy, nên thường rủ tôi đi dự lễ… Nhờ vậy, tôi thuộc rất nhiều bài kinh thánh: Kinh Kính Mừng, Kinh Lạy ChaKinh Tạ Ơn… Ngoài ra tôi còn thuộc nhiều bài thánh ca như: Ave Maria, Hang Belem… Nhưng tôi thích nhất là bài:“Đêm Thánh Vô  Cùng" hoặc “Đêm Yên Lặng” (tiếng Đức: Stille Nacht; tiếng Anh: Silent Night). Lời của bài hát Stille Nacht được viết bằng tiếng Đức bởi linh mục Josef Mohr và giai điệu được sáng tác bởi nhà giáo/nhạc sĩ thiên tài người Áo Franz Xaver Gruber, cả hai đều là người Áo.

       “Silent Night/Đêm Thánh Vô Cùng” bài thánh ca bất hủ, được dịch ra nhiều thứ tiếng và lưu truyền đến ngày nay, nhất là không thể thiếu trong các ngày Lễ Giáng Sinh trên khắp thế giới:

       “Đêm thánh vô cùng.Giây phút tưng bừng. Đất với trời xe chữ Đồng. Đêm nay Chúa con thần thánh tôn thờ. Canh khuya giáng sinh trong chốn hang lừa. Ơn châu báu không bờ bến. Biết tìm kiếm của chi đền. Ôi Chúa Thiên đàng. Cam nếm cơ hàn. Nhắp chén phiền vương phong trần. Than ôi Chúa thương người đến quên mình. Bơ vơ chốn quê nhà lúc sinh thành. Ai đang sống trong lạc thú. Nhớ rằng Chúa đang đền bù. Tinh tú trên trời, sông núi trên đời. Với thánh thần mau kết lời. Cao sao Hoá Công đã khéo an bài. Sai con hiến thân để cứu nhân loại. Hang chiên máng rêu tạm trú. Bốn bề tuyết sương mịt mù.”

       Chúng tôi là đôi bạn gái cùng đang ở lứa tuổi hoa mộng, có thể nói là lứa tuổi đẹp và rất hồn nhiên… Bạn thường hay giải thích những gì tôi thắc mắc về Chúa hoặc các vị Thánh, hay ý nghĩa của những ngày lễ trọng.

        Nhờ bạn tôi, mà tôi hiểu khá nhiều về đạo Thiên Chúa và từ đó, tôi thường xuyên cùng bạn đi lễ. Bạn tôi cho biết Giáng Sinh là ngày trọng đại của những người theo Kitô Giáo, phải làm lễ kỷ niệm và tưởng nhớ ngày sinh của Chúa Giê-Su vào ngày 25 tháng 12, ngày mà Thiên Chúa xuống thế gian làm người để cứu nhân loại… theo tài liệu viết về lịch sử Thiên Chúa Giáo, Chúa được sinh ra tại Bethlehem cách Jerusalem khoảng 5.5 miles (khoảng 09 cây số) thuộc Vương Quốc Juda, dưới thời Đế Quốc La Mã.

        Tại một số nước, người Thiên Chúa Giáo ăn mừng Lễ vào ngày 25 tháng 12, nhưng cũng có một số nước tổ chức Lễ vào tối 24 tháng 12. Sau nầy, dần dần theo thời gian và qua lễ hội của người phương Tây, người ta tổ chức Lễ Giáng Sinh càng linh đình hơn, cho đến ngày nay, Lễ Giáng Sinh được xem là một ngày lễ quốc tế.

        Một hình ảnh quen thuộc được gắn liền trong mùa Lễ Giáng Sinh là ông già Noel, một ông già mặc quần áo màu đỏ viền trắng với tóc bạc phơ, râu và hàng ria dài trắng như tuyết. Ông già Noel tùy ngôn ngữ của mỗi nước mà tên đọc khác nhau. Từ đầu, người Hà Lan gọi Thánh Nicholas là Sinter Klass, sau này đọc thành Santa Claus. Trong tiếng Anh, Ông già Noel được gọi là Santa Claus (Thánh Nicolas), xuất phát từ truyền thuyết về một nhân vật có thật, sống ở thế kỷ thứ 4 tên là Nicolas. Tiếng Pháp gọi là Le Père Noel (nghĩa là Ông cha Noel). Riêng người Việt Nam, ảnh hưởng văn hóa Pháp một phần, vẫn quen gọi là Ông Già Noel.

        Truyền thuyết cho rằng Ông già Noel trở lại trần gian qua đường ống khói lò sưởi, đến mỗi gia đình để tặng quà cho trẻ con vào trong chiếc vớ hay giày treo gần giường ngủ hay lò sưởi. Ông mang lại những giấc mơ đẹp với tuổi thơ trong đêm Lễ Giáng Sinh. Vì vậy mà cha mẹ, người thân thường mua quà bỏ vào vớ để cạnh lò sưởi lúc trẻ con ngủ, để khi thức dậy chúng cảm thấy vui mừng với quà của ông già Noel tặng. Điều này khuyến khích trẻ em biết vâng lời cha mẹ, làm việc thiện để được ông già Noel tặng quà theo điều ước…

        Bạn tôi kể, người ta thường nhắc đến biểu tượng của ngày Lễ Giáng Sinh qua ý nghĩa “vòng lá mùa vọng”, một vòng tròn kết bằng cành lá xanh tươi treo nơi cửa chánh hoặc đặt trên bàn để mọi người dễ thấy. Cây thường xanh được trang hoàng trong các bữa tiệc của những ngày Đông Chí, cũng là dấu hiệu của mùa Đông sắp kết thúc. Bốn cây nến được đặt trên vòng lá. Đó là tục lệ được khởi xướng bởi các tín hữu Lutherans ở Đức vào thế kỷ thứ XVI để tượng trưng cho cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối. Vòng lá hình tròn màu xanh còn nói lên tính cách vĩnh hằng, tình thương yêu của Thiên Chúa cũng như niềm hy vọng Đấng Cứu Thế sẽ đến cứu giúp con người. Bốn cây nến trong đó được phân chia theo đúng thời gian của Mùa Vọng: ba cây màu tím, màu của Mùa Vọng và một cây nến màu hồng. Cây nến màu tím (purple) đầu tiên được thắp sáng vào ngày Chúa Nhật tuần lễ đầu tiên của Mùa Vọng; cây nến màu tím thứ hai được thắp sáng vào Chúa Nhật tuần lễ thứ Hai; kế, cây nến màu hồng được thắp sáng lên vào Chúa Nhật tuần lễ thứ Ba, cây nến màu tím cuối cùng được thắp sáng lên trong ngày Chúa Nhật tuần lễ thứ Tư của Mùa Vọng. Những người Kitô hữu chuẩn bị tâm hồn lẫn con tim để đón nhận Thiên Chúa trong mùa Giáng Sinh và trong ngày Lễ Giáng Sinh. Cây thông Noel cũng là một biểu tượng không thể thiếu…

        Mùa Giáng Sinh năm nay tự nhiên tôi cảm thấy thật lạnh, cái lạnh khác thường làm tôi không tài nào ngủ được. Tôi choàng dậy lấy khăn choàng quấn ngang cổ, chân mang vớ dày, mặc thêm quần và khoác thêm áo ấm, tôi cuộn tròn trong chiếc chăn kín mít để chống đở cái lạnh. Vậy mà không hiểu sao nó vẫn len vào được. Tôi khẽ rùng mình và run lên nhè nhẹ. Tiếng chuông nhà thờ gần nhà vang lên… Tôi nghe trong lòng dâng tràn cảm xúc… Nhớ ơi là nhớ không khí Giáng Sinh nơi quê hương Biên Hòa, mà mấy mươi năm rồi tôi không thể nào quên. Thời gian có thể xóa nhòa tất cả những gì nhưng tôi thì không thể quên và chắc sẽ không bao giờ quên được trong suốt cuộc đời mình…

        Đời sống của một cô nữ sinh chỉ biết có mái trường và gia đình, đột nhiên rẽ sang hướng đời khác với một quá khứ không thế nào có thể xoá nhòa… Quá khứ ngọt ngào và êm đềm quá… Giáng Sinh năm đó, mọi thứ đều thay đổi, tôi nghĩ đã đến lúc mình trưởng thành, tôi không cùng cô bạn gái đi lễ nhà thờ như hàng năm, vì tôi có người bạn mới, bạn trai… Tôi bắt đầu biết mơ mộng, tình yêu hé nở… Trong cuộc đời có những tình cờ không giải thích được, thêm vào đó có những ngẫu nhiên như được bàn tay vô hình sắp đặt… Những lần theo cô bạn đi lễ nhà thờ, tôi có dịp làm quen với một người bạn trai… Lần đầu tiên tôi cảm thấy như có sự thân thiện, khi anh đưa tôi đến quỳ dưới chân Chúa cầu nguyện… Tôi và anh yêu nhau từ đó. Những đêm Noel của những năm kế tiếp cũng như những lần theo anh đi lễ sau này tôi cảm thấy càng ấm áp hơn, khi nhà thờ Biên Hòa sáng rực ánh đèn, đường phố về khuya se lạnh nhưng đẹp lạ lùng và sau khi dự thánh lễ, chúng tôi cũng có chung những bữa ăn “Réveillon” vào nửa đêm thật hạnh phúc, tuy anh và tôi cả hai là người ngoại đạo.

        Đêm Giáng Sinh xưa tại nhà thờ Biên Hòa thật thơ mộng và êm đềm. Từ đó, tôi yêu mùa Đông, tuy lạnh nhưng thật lãng mạn. Noel cũng là dịp tôi và mọi người xung quanh tận hưởng những giây phút ngọt ngào của tình yêu, của niềm tin và hy vọng, tuy là mùa Đông nhưng vẫn thấy ấm áp. Ấm áp không phải ngồi bên lò sưởi, mà được ngồi bên cạnh người thương, khi mình dựa đầu vào một bờ vai tin cậy, một người mình yêu và mang tình yêu đến cho mình. Tôi càng cảm thấy ấm áp lạ thường từ đôi bàn tay ấy. Thật khó quên khi đôi bàn tay đan chặt vào nhau, và cho đến bây giờ người bạn đưa tôi đi dự Lễ Giáng Sinh ở nhà thờ Biên Hòa trên 40 năm là ông xã của tôi. Tôi nghĩ lần đầu hai chúng tôi quỳ dưới chân Chúa cầu nguyện… và nhờ bàn tay nhiệm mầu của Chúa se kết cho chúng tôi có được hạnh phúc đến ngày hôm nay, có cuộc sống bên nhau gần trọn đời… chúng tôi vẫn giữ những kỷ niệm khó quên này, những thông lệ hằng năm đến nhà thờ cầu nguyện. Chúng tôi sống với nhau đến bây giờ và đã có bốn mặt con, tất cả đều trưởng thành... Noel đối với tôi thật sự là một niềm hạnh phúc.

        Tôi xin dâng lời cảm tạ Chúa và bao hồng ân Ngài đã cho chúng tôi một cuộc sống đầy ý vị …

        Trong làn không khí hân hoan vui mừng đêm Chúa giáng trần, tôi mong ước và kính chúc quý đồng hương một mùa Giáng Sinh an bình và Tết Dương Lịch đầy may mắn, sẽ đến với mọi người. Và một điều, tôi muốn nói lên ở đây là lời chân thành cảm ơn người bạn học ngày xưa của tôi, hiện không biết đang ở phương trời nào. Người bạn ấy tên Vũ Thị Quyết trước năm 1975 ngụ tại Tân Mai/Biên Hòa.


Hoàng Ánh Nguyệt
(SJ California )



Friday, December 23, 2016

HẸN EM - THƠ DƯƠNG QUÂN DỊCH ĐỀ TỰA TÂY SƠN KÝ




ĐỀ TỰA TÂY SƯƠNG KÝ
Nguyên tác:
  
Đãi nguyệt Tây Sương hạ
Nghinh phong, dạ bán khai
Cách tường hoa ảnh động
Nghi thị ngọc nhân lai
 
Dịch:
 
HẸN EM
 
Đêm nầy anh đứng hẹn em
Nửa khuya trăng sáng trước thềm Tây Sương
Gió lay hoa động bên tường
Ngỡ người ngọc đến vương vương gót hài
 
Dương Quân
1996



LỜI HAY





Thursday, December 22, 2016

BÁO ANH NGỠ NGÀNG VỚI BÉ GÁI VIỆT HUẤN LUYỆN VOI DỮ


ĐỌC BÁO

Báo Anh ngỡ ngàng với bé gái Việt huấn luyện voi dữ

Tờ Daily Mail (Anh) đã gọi câu chuyện bé Kim Luân thuần dưỡng con voi khổng lồ, là một kỳ tích, đồng thời miêu tả: "Con voi to lớn nhưng rất nhẹ nhàng và lễ phép với người bạn nhỏ bé".
Bé Kim Luân chơi với con voi cưng của mình.
Bé Kim Luân chơi với con voi cưng của mình.
Theo thông tin đăng tải trên tờ Daily Mail, đó là những hình ảnh đáng kinh ngạc về khả năng của một bé gái nhỏ tuổi, có thể thuần hóa được con voi hoang dã trưởng thành – điều mà ngay cả những người có kinh nghiệm cũng khó thực hiện. 
Cô bé được Daily Mail ca ngợi tên là Kim Luân, 6 tuổi, là người dân tộc thiểu số M'Nông ở miền Trung Việt Nam. Cô bé đã thuần dưỡng con voi hoang dã nặng gần 5 tấn làm bạn. Hiện cô bé và con voi khổng lồ không thể tách rời mà đã trở thành những bạn tốt nhất của nhau. Con voi to lớn nhưng rất nhẹ nhàng và lễ phép với người bạn nhỏ bé.
Những tấm ảnh cảm động về tình bạn của Kim Luân và voi được nhiếp ảnh gia người Pháp Rehahn chụp được trong một dịp tình cờ đầu tháng 10/2014.
Cả hai chơi với nhau rất thân thiện, dành cho nhau nhiều tình cảm ấm áp.
Nhiếp ảnh gia Rehahn hào hứng chia sẻ cảm giác kinh ngạc của mình với Dailymail: “Là một người nước ngoài, tôi rất ngạc nhiên khi chứng kiến mối liên hệ kỳ lạ giữa voi và người như vậy, nhưng đối với người M'Nông thì chuyện có một con voi ở nhà mình giống như người Pháp nuôi một con mèo vậy. Voi được coi là thành viên của cộng đồng - tất cả mọi thứ liên quan đến loài vật này phải tuân theo truyền thống của người M'Nông”. 
Bé Kim Luân trong trang phục của người M'Nông.
Rehahn nói thêm: “Tôi cảm thấy sự tôn kính nhau giữa Kim Luân và con vật. Cô bé thậm chí sợ tôi hơn là con voi”.
Thuần phục voi hoang dã thành voi nhà là truyền thống của người M’Nông ở Việt Nam. Voi được dùng làm những công việc nặng nhọc như đẩy gỗ, chuyên chở đồng áng và xây dựng nhà cửa. Người M'Nông sống tự nhiên với voi và biết cách làm thế nào để giữ cho những con voi hiền lành.
Theo Lưu Thoa
Kiến Thức



Wednesday, December 21, 2016

QUÀ TẶNG CUỐI ĐỜI - THƠ DƯƠNG QUÂN



    QUÀ TẶNG CUỐI ĐỜI

già
 
 
Rồi một ngày...
Em về tìm Nursing-home
Thăm anh trao một nụ hôn ân cần
      Thưa rằng: nghĩa nặng, thâm ân
Mai sau có xuống mộ phần đem theo.
 
Đời người tuổi muộn hắt hiu
Biết đâu một sớm, một chiều ra đi
Xuôi tay, còn giữ được gì
Nổi trôi, bầm dập đã đầy gian nan.
 
Trăm năm để lỗi cung đàn
Nắng mưa kẻ Bắc người Nam mịt mờ
Gởi lòng lẩn trốn trong thơ
Lửa hương hoài niệm thuở chờ giấc xưa.
 
Nhạt phai rượu lạt, men thừa
Cành xuân lão hóa xác xơ cội tình
Nỉ non em gọi tiếng "Mình!"
Vụng về nên để gập ghềnh nghiệp duyên.
 
Kể từ non nước ngửa nghiêng
Bước lưu vong nặng ưu phiền ngổn ngang
Sử kinh tro bụi phai tàn
Dãi dầu đất khách lỡ làng hoài mong.
 
Thưa rằng: Đây phút cuối cùng
Đường đời dẫu khác, vẫn chung kiếp trần
Cho nhau cũng đủ một lần
Nụ hôn vĩnh biệt vơi dần lệ khô.
 
Mai sau huyệt lạnh đáy mồ
Canh thâu nhạc dế, trăng mờ, sương sa
Anh về ngọn cỏ chòm hoa
Âm dương còn mãi đậm đà cảm thông.
 
Dương Quân
 
 
 
 
 
 
 

      
       
 
 
 


       

 

  
 
 




          
 
 


 
 
 
 
 

 
 
 
 


 
 
 
 




  
 

 





MERRY CHRISTMAS & HAPPY NEW YEAR