Cùng ta ngồi xuống chiếu
Lâu ngày khộng gặp nhớ nhau ghê
Tưởng đâu chẳng có ngày tao ngộ
Từ buổi ra đi chẳng hẹn về .
Hãy uống cùng ta vài chén rượu
Đất trời vun vút cánh thời gian
Hỏi thăm tin tức người quen cũ
Cuộc sống quê nhà ?
Nước Việt Nam ?
- Ở đó ,
Một thời ta đã sống
Một thời ta đã biết yêu thương
Chí trai mơ ước làm Phù Đổng
Dệt gấm thêu hoa chữ Quật Cường
- Ừ nhỉ !
Bọn mình thời tuổi trẻ
Khí căng buồng phổi, sức căng vai
Vá trời lấp biển mang hoài bão
Vì nước vì dân luyện trí, tài .
Những tưởng làm chi nên tích sự
Cùng nhau gánh vác chuyện sơn hà
Dặn lòng cố giữ tròn trung hiếu
Dù cảnh chợ đời lắm quỉ ma .
Ai có ngờ đâu, ra vận nước
Bổng nhiên - trời đất nổi cuồng phong
Bổng nhiên - chính nghĩa thành tro bụi
Tang tóc bao trùm khắp núi sông .
Trùng trùng kẻ ác đòi xương máu
Người chết trên rừng ,
Chết biển sâu
Bày cảnh đọa đày "tù cải tạo"
Tàn hung không thỏa khát căm thù .
Nầy bạn !
Rót thêm đầy chén nữa
(Trả vay như uống rượu đầy vơi)
- Bao giờ sỏi đá thành châu ngọc
Ta gọi rong rêu hóa kiếp người
Ta gọi mùa xuân quay trở lại
Nắng hồng sưởi ấm khắp nhân gian
Cho phường gian ác thôi cuồng mộng
Xua hãi hùng đi, dẫu muộn màng .
Lòng ta khắc khoải cơn đau cũ
Mơ thấy đêm đêm một bóng cờ
Bầu, bí điêu tàn - giàn sụp đổ
Tan tành trăm trứng Mẹ Âu Cơ
(Nếu Mẹ Âu Cơ mà biết được
Mẹ buồn - huynh đệ cảnh tương tàn
Lũ con xảo trá và hung bạo
Thì chẳng bao giờ được vẻ vang)
Thôi !
Kiếp nhục vinh chừng ngã ngũ
Rồi ra chỉ thấy bọn cường gian
Tang bồng chí cả ... đành chôn chặt
Mê, tỉnh còn bao nỗi nhọc nhằn
- Ta chẳng còn chi lưu luyến nữa
Ngày đi từ biệt với non sông
Phồn hoa xứ lạ bèo xô dạt
Chỉ thấy mây trôi, bóng chập chùng .
- Ta đời trăng gió còn đôi chút
Gượng với anh em nửa nụ cười
Có hiểu nhau, cùng chung chén đắng
Ghép vần thơ nhạt, giải sầu chơi !
Và mai ...
Một sớm nào thanh thản
Cát bụi ung dung ta trở về
Xong kiếp phù sinh nầy ngắn ngủi
Trần gian gởi lại chút đam mê .
Dương Quân