TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Sunday, May 31, 2015

LỄ VU LAN THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT




Lễ Vu Lan

 

Đầu thu lễ hội đón Vu Lan

Báo hiếu Tứ Ân đến Đạo Tràng

 

Laỵ Phật mọi người tâm lắng đọng

Dâng hương tất cả dáng nghiêm trang

Cầu xin Bồ Tát miền Tiên Giới

Cứu độ chúng sinh khắp thế gian

 
 
Cha Mẹ hiện tiền vui cảnh thọ
Hương linh cực lạc cõi Thiên Đàng


 

Hoàng Ánh Nguyệt

(SJ Vu Lan 2015)

THƠ XƯỚNG HỌA DƯƠNG QUÂN - THY LỆ TRANG


THƠ XƯỚNG HỌA Dương Quân - Thy Lệ Trang: THÁNG HẠ NGÀY XƯA - MỘNG XƯA


 
mua van troi -1

BÀI XƯỚNG


  THÁNG HẠ NGÀY XƯA

 Tháng hạ gợi buồn nhớ thuở xưa
 Những hàng phượng vĩ nắng đong đưa
 Bãi trường, nghỉ học lòng xao xuyến
 Vắng bạn, xa thầy dạ ngẩn ngơ


 Ngóng lại làng quê chừng mẹ đợi
 Nôn về xóm nhỏ chắc em chờ
 Vườn nhà cây trái thơm ngon ngọt
 Tháng hạ ngày xưa như giấc mơ.

            Dương Quân

đọc sách

 BÀI HỌA

 MỘNG XƯA...
(giữ nguyên vần của bài xướng)

 Thôi đã xa rồi mộng thuở xưa
 Của thời bím tóc nhẹ đong đưa
Sen nồng ngào ngạt- hương xao xuyến
Phượng đỏ rộn ràng- mắt ngẩn ngơ
Vạt nắng xôn xao hồn kẻ đợi
Đường trăng e ấp dáng em chờ
Nửa đời mãi nhớ mùa hoa cũ
Hạ cũng tan dần theo giấc mơ! 
                        
 Thy Lệ Trang

Wednesday, May 27, 2015

THÁNG HẠ NGÀY XƯA THƠ DƯƠNG QUÂN


 THƠ DƯƠNG QUÂN


Image result for hoa phượng vĩ



THÁNG HẠ NGÀY XƯA

Tháng hạ gợi buồn nhớ thuở xưa

Những hàng phượng vĩ nắng đong đưa

 

Bãi trường, nghỉ học lòng xao xuyến

Vắng bạn, xa thầy dạ ngẩn ngơ

Ngóng lại làng xưa chừng mẹ đợi

Nôn về xóm nhỏ chắc em chờ

 

Vườn nhà cây trái thơm ngon ngọt

Tháng hạ ngày xưa như giấc mơ

 

Dương Quân

05/15
hoa-phuong-dep (16)
 

Thursday, May 21, 2015

TRANG VIEN XU THƠ DƯƠNG QUÂN


ĐƯỜNG TA ĐI THƠ DƯƠNG QUÂN



THƠ DƯƠNG QUÂN

 

Đường Ta Đi

 

Ta đi như sóng xô, bèo giạt

Như lục bình trôi chẳng hẹn về

Cuồn cuộn giòng đời con nước xoáy

Thời gian như thoảng một cơn mê

 

Một cơn gió bụi tuồng say tỉnh

Thắm thoát thanh xuân đã bạc đầu

Chí cả làm chi nên tích sự

Giang hồ, ngày tháng cũng qua mau

 

Ta đi chạy trốn loài hoang thú

Buổi ấy nghênh ngang khắp phố phường

Rầm rập ngày đêm đi cướp của

Đọa đày dân tộc đến tang thương

 

Ta đi như đá lăn sườn núi

Cây cỏ vô tư chẳng vẫy chào

Có chú chim non nằm giấu mỏ

Giật mình nghe vọng bước chân đau

 

Ta đi bỏ lại bao mồ mả

Bỏ cả em thơ, biệt mẹ già

Hương hỏa từ đường, ngày cúng giỗ

Mẹ ngồi khấn nguyện những đêm mưa

 

Ta đi đuổi bám vầng trăng lặn

Bóng tối bên kia nửa địa cầu

Có kẻ cuồng ca ngồi giữa chợ

Kêu gào Hồn Nước lạc về đâu

 

Ta đi như cánh chim chiều mỏi

Chìm khuất non xa, cuối góc trời

Đâu những linh hồn bao bạn cũ

Cùng ta nuốt hận vẫn chưa nguôi

 

Ta đi đến những miền hoang vắng

Như Bá Di xưa với Thúc Tề

Ngửa mặt ta ghì mây xuống thấp

Gởi vần thơ vọng khắp sơn khê

 

Gởi câu khẳng khái. Hề! Ta nguyện
Nếm mật nằm gai vẫn một lòng

Không đội trời chung cùng ác tặc
Dẫu thành tro bụi kiếp lưu vong
 
Ta đi quên nhắn câu từ biệt

Chập choạng con tàu lúc nửa đêm
Khắc khoải lòng ta còn luyến tiếc

Trọn đời chưa trả nợ yêu em.

 

Dương Quân

Tuesday, May 19, 2015

ĐƯỜNG TA ĐI THƠ DƯƠNG QUÂN


ĐƯỜNG TA ĐI THƠ DƯƠNG QUÂN


Scan2.jpg


CHỜ EM THƠ DƯƠNG QUÂN


THƠ DƯƠNG QUÂN


blogger-image--352052211.jpg


Chờ Em

(Thơ Vui)

 

 

 

Anh đang đi dạo vườn hoa

Gặp em cũng rảnh la cà vào chơi

Hỏi rằng: Sao bặt tăm hơi

Nghe đồn em đã chán đời, đi tu?

 

Dạ không! Ai đó thật khờ

Đồn lầm em chẳng bao giờ chán chi

Đôi lần buồn chút chuyện gì

Lại quên, chẳng để sầu bi dày vò.

 

Nghe lời em nói hay ho

Rủ nhau cùng dạo vườn hoa tâm tình

Trông kìa! Cánh buớm thật xinh

Chập chờn bay lượn vờn quanh khóm lài

 

Bồn hoa thơm ngát hương bay

Hình như bướm cũng ngất ngây sa đà

Hỏi em, là bướm hay hoa

Sắc hương nào phải phong ba cũng chìm

 

Ước gì anh tựa cánh chim

Đất lành thì đậu chớ tìm đâu đâu

Hai ta ý hợp tâm đầu

Hoa tàn, bướm rã còn câu ân tình.

 

Em rằng: Chưa vội gì tin

Hãy chờ em đến một nghìn năm sau.

 

 

 

Dương Quân

GẶP EM THƠ DƯƠNG QUÂN


THƠ DƯƠNG QUÂN

tinhyeu-8771-1414577967.jpg




Gặp Em

(Thơ Vui)

 

 

Chào em đi dạo phố phường

Hỏi thăm sức khỏe bình thường hay không?

Bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông

Buồn vui mấy lượt, sầu đong mấy tầng?

 

Từ ta lạc bước gian truân

Làm thơ thế thái muôn phần chứa chang

Bởi mơ đến một thiên đàng

Mà sao chỉ thấy ngổn ngang ê chề.

 

Bởi mơ nhan sắc dầm dề

Mà sao chỉ thấy sơn khê cạn giòng

Này em! Có thật hay không

Mỹ nhân tự cổ một lòng thủy chung?

 

Em rằng: Do mỗi tâm hồn

Mà không vì bởi cái mặt trắng đen

Không vì so sánh sang hèn

Mà khi tối lửa tắt đèn có nhau.

 

Đường trần ai có qua cầu

Sẩy chân một bước thương đau cả đời

Dẫu cho thơ viết ngậm ngùi

Gặp nhau chỉ để thương rồi lại quên.

 

Nghe em ăn nói dịu hiền

Hình như em chính là tiên giáng trần

Nên chi ta rất ngại ngần

Muốn hôn lại thấy muôn phần lo âu.

 

 

Dương Quân

 

 

Wednesday, May 6, 2015

Tuesday, May 5, 2015

CHUYỆN TÌNH NĂM MƯƠI NĂM TRƯỚC


CHUYỆN TÌNH NĂM MƯƠI NĂM TRƯỚC

 
HOÀNG ÁNH NGUYỆT

Chiều nay, một buổi chiều đẹp trời. Mùa xuân đã thật sự trở về. Ánh nắng chiếu rực rở khắp Thung Lũng Hoa Vàng. Bầu trời dường như cũng trong hơn, xanh hơn, từng mảng hoa Poppy, hoa Mustard nở rộ khắp các cánh đồng, sườn non…lộng lẩy một màu vàng tươi dưới ánh mặt trời, rung rinh trong nắng, thỉnh thoảng những làn gió nhẹ mang hơi lạnh về…

      Hôm nay, ngồi một mình. Lòng tôi cảm thấy rung động lạ kỳ…Làm tôi chợt nhớ cái thuở học trò. Tuổi thơ trong trắng, có hoa, có bướm, đẹp như một bức tranh…Và như có những thúc dục vô hình đánh thức trong tôi những kỷ niệm của một thời tuổi trẻ, hồn tôi miên man nhớ về quá khứ, nhớ lại quê hương Biên Hòa thời hoa mộng.

      Trong cuộc đời có nhiều thứ để quên, nhưng tình yêu thuở hoa niên khó mà phai nhạt…

      Gần năm mươi năm trước tôi là một học sinh của trường Trung Học Ngô Quyền Biên Hòa. Ở lứa tuổi cắp sách đến trường, được mặc áo dài đi học, tôi cảm thấy mình đứng đắn hơn một chút và tuổi hoa mộng cũng bắt đầu từ đây.

 Nhà tôi ở cách trường không xa, tôi có ba chị em gái, Mẹ tôi khéo sinh nên ba chị em tôi người nào cũng dể thương, các anh chàng sĩ quan gọi thân thương ba chị em tôi là Ba Con Thỏ, nhà tôi là một quán bán thức ăn có thương hiệu là quán Cháo Lòng Huỳnh Của tọa lạc tại số 174 đường Trịnh Hoài Đức Biên Hòa. Quán cháo lòng Huỳnh Của lúc nào cũng đông khách, từ sáng đến chiều tối, đặc biệt thập niên 50 trở về sau, quán cháo lòng Huỳnh Của chẳng những nổi tiếng ở Biên Hòa mà tiếng đồn còn vang xa hơn đến những tỉnh lân cận và Sài Gòn. Tôi còn nhớ, cách nay hơn 50 năm vào những ngày lễ, hoặc thứ Bảy hay Chủ Nhật, những người ở xa, nhứt là khách từ Sài Gòn đi xe du lịch đến quán rất đông, xe đậu tấp nập dọc theo lề đường trước quán và bên trong quán không còn chổ cho khách ngồi…

      Nhà lại ở gần sân bay Biên Hòa và gần Quân Đoàn nên cũng là nơi thường xuyên lui tới của các anh chàng sĩ quan sau những giờ làm việc ngoài công trường, hay sau những cuộc hành quân gian khổ trở về, hầu như đều ghé quán cháo lòng của gia đình tôi để thưởng thức những món ăn ngon: cơm, bún, cháo…Hoặc uống bia, sinh tố, cà phê…

      Lúc đó các vị giáo sư trường Ngô Quyền nhà ở Sài Gòn trưa nào các Thầy cũng ghé quán Huỳnh Của dùng cơm, rồi trở lại trường dạy tiếp.

Ngoài những buổi đến trường về nhà, chị em tôi cũng phụ gíúp gia đình buôn bán, ba chị em tôi được rất nhiều anh sĩ quan của nhiều binh chủng, đem lòng thương mến, hầu như ngày nào các anh sĩ quan cũng đến quán, có khi ăn mà cũng có khi đến chỉ để uống ly sinh tố hay cà phê rồi về…

      Năm đó tôi được một anh sĩ quan ngành Công Binh Kiến Tạo để ý, hằng ngày anh đến quán, mỗi lần anh đến anh hay đi cùng với anh đại úy Đại Đội Trưởng của anh, lúc nào anh cũng mang cho tôi những tờ báo, những quyển truyện, dần dần quen thân, lúc đó tôi xem anh như người anh của mình, gia đình tôi có nhiều con gái nên cũng khắt khe, chị em tôi chưa dám yêu đương chỉ biết lo học.

      Sau thời gian dài anh lui tới thân mật với gia đình, cả nhà tôi ai cũng thương anh, cứ mỗi lần anh đưa quyển sách thế nào trong đó cũng có lá thư, nhiều lần như vậy anh vẫn không thấy tôi trả lời. Tôi biết chắc rằng anh đã mến thương tôi, qua lời thư cũng như cung cách thể hiện, và qua nhiều ngày tháng theo đuổi, chắc anh nghĩ nếu anh không mạnh dạn có thể anh sẽ thất bại vì anh cũng nhìn thấy rất nhiều anh chàng sĩ quan hằng ngày trồng cây si…

      Anh nhất quyết phải chiếm tình cảm tôi bằng mọi giá, và tôi phải trở thành vợ anh cho bằng được, nên anh đã cùng các bạn sĩ quan trong đơn vị dựng chuyện để thử lòng tôi…

      Môt hôm các anh bạn sĩ quan hớt hải chạy xe Jeep ra nhà báo cho tôi biết:

-       T. Vì thương yêu N. quá mà N. không đáp lại …anh T. không suy nghĩ …và hiện giờ anh đang hấp hối…

      Lúc đó tôi sợ quá, các anh bạn sĩ quan gợi ý và muốn đưa tôi vào thăm anh ngay, tôi đã đi theo không đắn đo…Tuổi học trò là như vậy đó, cứ sợ anh chết vì yêu mình thì mình sẽ hối hận suốt đời, nhưng ngược lại điều lo sợ anh “chết” của tôi chỉ là màn kịch, các bạn sĩ quan cùng đơn vị, vì thấy anh thương tôi thật lòng và anh cũng là một sĩ quan hiền lành, một người bạn dễ mến, nên họ muốn tạo điều kiện, dựng chuyện anh “giả chết” vì họ biết rằng con gái hay nhẹ dạ cả tin…Tôi quá ngây thơ nên cũng nhờ vậy mà tôi có một người chồng tốt, suốt cuộc đời hy sinh vì vợ vì con…

      Sau đó chúng tôi đáp ứng mối tình này một cách chân thành. Thế là một đám cưới trang trọng được tiến hành với đông đủ họ hàng hai bên…

      Tuy đã lên xe hoa rồi nhưng ngày ngày tôi vẫn cắp sách đến trường cho đến khi tôi tốt nghiệp đại học …

      Chúng tôi yêu nhau, đến với nhau bằng mối tình đầu, thật đẹp, thật hồn nhiên. Anh đã mang đến và anh đã cho tôi hiểu cái giá trị của tình yêu, với những rung động đầu đời, những kỷ niệm bên nhau. Anh đã tôn trọng cái quý giá nhất của đời tôi và anh cũng đã cho tôi cái cảm giác của người con gái lần đầu mới biết yêu…

Nhờ cái bẩy “chết giả” đó mà tôi với “ông chồng đại úy Công Binh Kiến Tạo” sống với nhau đã năm mươi năm, có bốn mặt con, các con tôi tất cả đều đã trưởng thành, anh đã mang đến cho tôi niềm hạnh phúc vô biên, chúng tôi luôn cảm nhận hạnh phúc được sống bên nhau, một người chồng hoàn hảo, một người cha thần tượng mà các con tôi luôn hãnh diện mỗi lần nhắc nhở.

      Tuy nhiệm vụ của người lính rất nặng nề, nhưng anh lúc nào cũng lo chu toàn, xây dựng một gia đình chung thủy, gương mẫu, hạnh phúc.

      Năm mươi năm trước, anh và các bạn anh đã dựng màn kịch”chết giả” để chụp con thỏ của quán cháo lòng Huỳnh Của, là cô nữ sinh Ngô Quyền đã trở thành vợ của anh đại úy Công Binh Kiến Tạo. Rồi tiếp theo anh Trung Tá Tiểu Đoàn Trưởng CBKT lại chụp thêm một con thỏ em (con thỏ nhỏ). Con thỏ chị lớn nhứt thì bị anh chàng Thiếu Tá Chỉ Huy Trưởng Pháo Binh rước về dinh, các anh tài thật, rốt cuộc ba con thỏ của quán cháo lòng Huỳnh Của sụp bẩy các anh sĩ quan …Trở thành vợ và có cuộc sống gia đình rất hạnh phúc, con cái thành đạt. Sau bao nhiêu thăng trầm đổi thay của cuộc sống, các anh vẫn trọn vẹn, sống chung thủy, vẫn một lòng.

      Không biết những cô nữ sinh Ngô Quyền khác có bị sụp bẩy của các chàng sĩ quan như ba Con Thỏ quán cháo lòng Huỳnh Của không?

      Chúng tôi sống với nhau rất trọn vẹn, nhưng năm mươi năm sau. Cuối cùng, ngoài bảy mươi tuổi anh đã vĩnh viễn ra đi, anh “chết thật”. Sau cơn bịnh ngắn ngủi, để lại thương tiếc cho vợ con, người thân, bạn bè và đồng đội.

      Tuy rằng anh đã đạt được tuổi thọ, nhưng chưa phải là trường thọ.

      Tôi xin trích một bài thơ Tưởng Nhớ , tôi đã làm để dâng hương linh anh như nén hương lòng tưởng niệm:

TƯỞNG NHỚ

Kinh dâng  hương linh Anh HOÀNG  NGỌC THÁI

 

Anh đã trả xong nợ thế rồi

Trở về cát bụi giữa ngàn khơi

Non bồng nước nhược anh yên giấc

Đau xót lòng em… vắng bóng người!

Di ảnh còn đây, anh ở đâu?!

Trời cao vời vợi mấy tinh cầu

Nhìn vầng mây xám lòng đau thắt

Thương nhớ về anh dạ thảm sầu

 

Anh đã ngàn thu giữa cõi trời

Tình thương con, vợ hẳn chưa nguôi

Đã từng tận tụy thân bao quản

Anh sống vị tha suốt cuộc đời

 

Yên giấc ngàn thu biệt bạn vàng

Đau lòng em lắm… quấn vành tang

Còn đâu năm tháng cùng anh bước

Qua khúc gian truân, nỗi đoạn trường

 

Tâm Kinh, em tụng  tiễn đưa anh

Minh chứng lòng  em sự chí thành

Nâng nhẹ hồn anh về cõi Tịnh

Niết bàn Cực Lạc chốn siêu sinh.

Hoàng Ánh Nguyệt

(Tháng 09/12/2009)

 

      Hình ảnh anh ngự trị trong tôi vẫn chưa phai mờ trong ký ức và cho mãi đến bây giờ, đêm nào tôi cũng mộng mị, những ngày tháng sống bên nhau tôi luôn trân quý tình yêu anh dành cho tôi.

      Nhớ lại những kỷ niệm, cảm giác cứ lâng lâng, cứ chập chờn trong từng giấc ngủ, càng nhớ lại, ôn lại dĩ vãng với tất cả niềm thương tiếc. Cho thấy tình yêu của anh dành cho tôi là như thế nào…

      Tôi sẽ nuôi mãi trong hồn mình tất cả những hình ảnh thương yêu. Của  năm mươi năm chung sống hạnh phúc…

      Cuộc đời là một thay đổi không ngừng, là một con đường dài, nối tiếp, nối tiếp mãi cho đến tận cùng.

      Cuộc sống muôn nghìn đời là một định luật , mà chúng ta đành phải chấp nhận, với bao nhiêu những đổi thay của cuộc đời, những kỷ niệm vui buồn. Nhiều lúc tôi ngồi suy tư, thầm nghĩ mọi chuyện cứ tưởng chừng như mới xảy ra hôm qua.

      Mới đó mà anh ra đi đã hơn ba năm rồi. Tháng năm trôi qua, tôi đã trải qua biết bao nhiêu niềm vui, nỗi buồn. Mỗi ngày đi qua, những nỗi vui buồn ấy lại trở thành kỷ niệm, để rồi chìm đi giữa những âu lo của đời sống hiện tại, để tôi nhận ra rằng chính những kỷ niệm ấy đã xây thành tình yêu và cuộc sống năm mươi năm tràn đầy hạnh phúc…

      Tôi biết nói bao nhiêu lời cho đủ. Tôi chỉ còn biết bám víu lấy định mệnh để vui sống và để nhớ…

Hoàng Ánh Nguyệt

MỸ LINH, JENNIFER, THÙY TRANG, SAMSON


MỸ LINH, JENNIFER, THÙY TRANG, SAMSON



THÙY TRANG
 
MỸ LINH

ANNA VÀ CON GÁI


ANNA VÀ CON GÁI TUYẾT TRINH


JENNIFER




CHÁU NGOẠI JENNIFER

JENNIFER THI NGƯỜI MẪU THỜI TRANG CANADA


LỜI HAY


Saturday, May 2, 2015

THƯ THĂM BẠN




THƠ DƯƠNG QUÂN

THƯ THĂM BẠN



 



THƯ THĂM BẠN

 
Tặng NTS (Virginia)

Ta nghe người ở trên Đông Bắc
Từ ngày vượt biển chạy sang đây
........
Đành lòng vứt bỏ bằng Cao Học
Chấp nhận gian nan để "kéo cày"

Phước đức Ông Bà còn để lại
Kiếm ăn đắp đổi cũng qua ngày
Bạn bè dăm đứa thân quen cũ
Tản lạc phương trời chẳng gặp ai.

Ngày tháng qua nhanh, giờ hóa lão
Tang bồng trót gởi áng mây bay
Nhiều khi nhớ lại thời niên thiếu
Thầm tiếc cho đời, lỡ chí trai.

Thuở ấy, chúng mình đầy nhiệt huyết
Tình nhà, nợ nước gánh hai vai
Dời non, lấp biển mang hoài bão
"Trị quốc, tề gia" gắng miệt mài.

Ai ngờ đất nước trùm tang tóc
Dẫm nát quê hương gót độc tài
Nhiều bạn bị tù, nhiều bạn khác
Đầu xanh sớm bỏ cõi trần ai.

Tiếng gầm uất nghẹn hồn sông núi
Chiến mã chùng cương, gặm thiết hài
Tráng sĩ qua sông - giờ vượt biển
Xứ người trôi nổi kiếp bèo mây.

Ta ở Miền Nam nhiều nắng hạ
Lắm cơn bão biển thổi vào đây
Ta nghe rung chuyển trời tâm sự
Như trận cuồng phong cứ kéo dài.

Ta nghe từng mảnh đời tung vỡ
Tan tác vùi trong đám cỏ cây
Ta nhặt những tấm tình rơi rớt
Làm thơ đem kể chuyện vơi đầy.

Giờ ta đi đứng không còn vững
Bệnh hoạn theo nhau tiếp đọa đày
Muốn đến thăm người, nhưng thật khó
Nhớ nhau viết vội lá thư nầy.

***

Thư bất tận ngôn!
Xin chúc bạn:
Ráng mà gầy dựng chút tương lai
Phần ta, còn quãng đời hiu hắt
Như khói hoàng hôn muộn cuối ngày.

Dương  Quân