TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Thursday, April 30, 2015

DỢI NẮNG THƠ DƯƠNG QUÂN


ĐỢI NẮNG THƠ DƯƠNG QUÂN
 
 
 
ĐỢI NẮNG

 
gui-huong-cho-gio
 

    Hình như nắng mới vừa sang

Chợt lay giấc ngủ muộn màng cuối đông

    Hình như nắng rớt ngoài song

Chờ em tô điểm má hồng du xuân.

 

    Trong mây chim hót ngập ngừng

Cành cao trơ trọi nẩy mầm lá non

    Em về vẽ thắm môi son

Quên ngày mưa gió mõi mòn tuyết sương.

 

    Ta về gom nắng soi gương

Thấy ê chề những nẻo đường thế nhân

    Đâu còn ngày cũ thanh xuân

Gặp em cứ ngỡ chập chờn chiêm bao.

 

    Hình như nắng vẫy tay chào

Áo em thấp thoáng ngõ vào tương tư

    Mùa đông em bắt ta chờ

Sang xuân ta lại làm thơ đợi người.

 

    Hình như nắng đến đây rồi

Cho em thôi khóc sụt sùi đêm mưa

 

 

         DƯƠNG QUÂN

 

Friday, April 24, 2015

TỰ TÌNH VỚI BIỂN THƠ DƯƠNG QUÂN


THƠ DƯƠNG QUÂN

bienvang



Tự Tình Với Biển

Ta tự biết một đời người sắp hết
Đường nhân gian, đoạn cuối bước lưu vong
Đã đến lúc nghe sức cùng lực kiệt
Chí làm trai, đành thôi hết vẫy vùng

Ta về đây, âm thầm miền biển vắng
Để quên người, cho người cũng quên ta
Canh bạc đời, ta khờ, thua cháy túi
Buổi tàn phai, còn ai nữa mặn mà!

Ta về đây với trời xanh, mây trắng
Sóng trùng dương dào dạt hát quanh năm
Ta ôn lại những ngọt ngào, cay đắng
Thuở yêu em, ta cứ ngỡ thiên thần

Ta về đây, chung thân khai khánh tận
Bãi ghềnh sâu chôn lấp nếp phồn hoa
Cuộc tình lớn, rối ren từ cõi ảo
Phiền muộn xưa, ta xin biển xóa nhòa

Xin gởi lại những nhọc nhằn phố thị
Đỉnh Dung Nghi còn đó, chiếc ngai vàng
Ta tôn thờ hôm nay, và mãi mãi
Một mình em sáng rực ánh hào quang.

Ta hãy còn nợ tổ tiên, sông núi
Nhớ cố hương lòng quặn thắt đau buồn
Lũ vượn người vẫn ngang tàng hống hách
Ta làm gì, khi bóng ngã, chiều buông?

Ta mong ước, một hiền nhân xuất thế
Đủ tài danh, uy dũng cứu muôn dân
Đem thanh bình cho giống nòi nước Việt
Còn thân ta, bầm dập biết bao lần

Rồi một ngày ta ung dung nằm xuống
Bên bìa rừng hiu quạnh bóng trăng soi
Hiểu cho ta có đôi vầng nhựt nguyệt
Bao yêu thương còn gởi lại trên đời

          Dương Quân

TỰ TÌNH & THƯ GỞI VỀ EM GÁI VIỆT NAM THƠ DƯƠNG QUÂN


THƠ  DƯƠNG QUÂN
 
Tự Tình

  emve1

 

 

Ta phải giang hồ vì mất nước

Chẳng còn mong trở lại quê xưa

Bao nhiêu kỷ niệm thời thân ái

Như áng mây trôi bóng nhạt mờ.

 

Bao nhiêu hình ảnh những người thân

Lần lượt ra đi, mất mát dần

Ta vẫn miệt mài nơi đất khách

Dặm trường vó ngựa chẳng dừng chân.

 

Ai có ngờ đâu nghịch cảnh này

Một đời đi trả thứ không vay

Hay là đã nợ trong tiền kiếp

Bản án lưu vong, chịu đọa đày.

 

Ta đã từng cam chịu nhục hình

Mười năm giam cấm cảnh điêu linh

Bởi quân người vượn vào ăn cướp

Họng súng căm thù khát máu tanh.

 

Ta chẳng bao giờ khuất phục đâu

Ngươi đem non nước cống cho Tàu

Ngươi còn hung bạo, còn gian ác

Ta vẫn còn lê bước dãi dầu.

 

Rồi một ngày kia sẽ tỏ tường

Cơ trời xoay chuyển hết tang thương

Qua cơn bỉ cực, người quang phục

Lũ vượn cùng nhau trở lại rừng.

 

Hỡi những hồn oan các bạn ta

Bỏ thân trên núi thẳm, rừng già

Vong linh quyện với hồn sông núi

Phò hộ giống nòi khổ nạn qua.

 

Hỡi sóng trùng dương thuở vượt biên

Nhận chìm bao mạng sống oan khiên

Hãy làm bão lớn xua gian ác

Xin giúp dân ta thoát xích xiềng.

 

Hỡi người bị giết chẳng toàn thây

Hỡi những dân oan mất ruộng cày

Cháu gái bị lừa buôn tiết hạnh

Đứng lên giành lại núi sông này.

 

Hỡi những hiền nhân đủ sức tài

Xin dìu dân tộc dựng tương lai

Viết trang sử mới ngời văn hiến

Quét sạch quân tham lũ cướp ngày

 

Ta chẳng phân vân chẳng tiếc gì

Kiếp người như chuyện đến rồi đi

Nợ đời, ơn nước chưa đền trả

Thanh thản sao đành phút biệt ly.

 

 

 

        Dương Quân

 

 

 

...................................................................

 

 

 

Thư Gởi Về Em Gái VN

 
mai-no-giua-long-nhau
 

 

Có lẽ anh không về gặp nữa

Những người năm ấy đã chia tay

Phố phường, thôn xóm, làng quê cũ

Anh kể như chim đã lạc bầy.

 

Có lẽ anh không về gặp nữa

Họ hàng Nội, Ngoại...những người thân

Ai còn, ai mất dù thương tiếc

Rồi cũng nguôi ngoai, bớt khổ dần

 

Có lẽ anh không về gặp nữa

Người em gái nhỏ vẫn chờ mong

Nhạt nhòa ngấn lệ ngày đưa tiễn

Chắc đã phôi pha tuổi má hồng

 

Có lẽ anh không về gặp nữa

Những người bất nghĩa, lúc sa cơ

Thói đời ngã ngựa liền quay mặt

Giậu đổ bìm leo, bọn trở cờ.

         

             ***

 

Nghe nói quê mình giờ đã khác

Kẻ giàu vô cảm sống xa hoa

Bạo quyền cướp của người lương thiện

Oan khuất trùm lên khắp mọi nhà

 

Nghe nói quê mình giờ đã khác

Dân nghèo cam chịu cảnh tôi đòi

Trai hiền xuất khẩu làm nô dịch

Gái đẹp rao thân bán nước ngoài

 

Nghe nói quê mình giờ đã khác

Biên cương, cột mốc nhổ lui về

Biển Đông, hải đảo vào tay giặc

Một lũ bù nhìn đang ngủ mê.

 

Nghe nói quê mình giờ đã khác

Những người yêu nước bị giam cầm

Bó tay, trí thức đành im lặng

Vận nước dài theo cảnh tối tăm

 

             ***

 

Đâu còn như thuở ngày xưa cũ

Làng xóm yêu thương đậm nghĩa tình

Thân ái trẻ, già vui cuộc sống

Bờ tre chim hót gọi bình minh

 

Đâu còn như thuở ngày xưa cũ

Đồng ruộng bao la lúa chín vàng

Em gái qua cầu nghiêng nón lá

Nhịp chày giã gạo rộn thôn trang

 

Đâu còn những cảnh ngày xưa cũ

Tà áo tung tăng buổi học về

Mái tóc em thơ đùa nắng ấm

Rộn ràng sách vở mỗi mùa thi.

 

 

             ***

 

Bao giờ đất nước bừng tươi sáng

Bóng tối lùi xa gót độc tài

Anh vẫn nguyện cầu Hồn Sông Núi

Quê mình sớm thấy được tương lai.

 

Để anh trở lại căn nhà cũ

Có bóng hàng cau tắm nắng chiều

Thăm những người xưa còn gặp mặt

Viếng người dưới mộ, thuở thương yêu

 

 

 

        Dương Quân

 

 

 

 

Thursday, April 23, 2015

LỜI HAY


LỜI HAY


NHỚ QUÊN


         NHỚ & QUÊN

 
taonthayco
 

 

      Hỏi người: Còn nhớ đến ta?

Hỏi buồn, vui đã phôi pha mấy phần?

 

      Hình như từ buổi phong trần

Thơ ta đã chở bao lần ủ ê

     Chập chùng ngàn nẻo sơn khê

Người rằng: cánh nhạn không về nữa đâu.

 

      Thuở xưa ta bước qua cầu

Đánh rơi chữ NHỚ nên sầu trăm năm

     Thì ra từ cõi cao thâm

Câu kinh cứu khổ dạy rằng: vô ngôn

 

      Biết rồi! Vì nhớ nên buồn

Tay lần tràng hạt cho hồn đỡ đau

     Tìm trong sách cổ nhiệm mầu

Chữ QUÊN để đổi cho câu ngậm ngùi.

 

      Ta quên tất cả trên đời

Mà sao không thể quên người mến yêu

     Ta ngồi đếm tuổi quạnh hiu

Nhớ, Quên...biết mấy lần gieo bẽ bàng

 

      Từ nay, thôi nguyện ăn năn

Chỉ ngồi sám hối dưới trăng tham thiền.

 

 

 

         DƯƠNG QUÂN

GÁNH TRẦU MỸ HỘI


GÁNH TRẦU MỸ HỘI


 

Thương nhớ gởi về quê Mỹ Hội

Dòng đời thắm thoắt bấy nhiêu năm

Bao mùa mưa nắng bao thay đổi

Mà bóng người xưa vẫn bặt tăm.

 

                       ***

Thuở xưa Mỹ Hội êm đềm quá

Cây trái sum suê đủ bốn mùa

Phước Lý về ngang Thành Tuy Hạ

Nhà em ở dưới rặng cau thưa.

 

Nhà em có Mẹ già gầy yếu

Ba mất từ khi em biết đi

Mẹ bán thúng trầu lưng buổi chợ

Nuôi em khôn lớn tuổi xuân thì.

 

Ngày ấy anh về thăm Mỹ Hội

Qua phà Cát Lái ghé Long Tân

Tìm em trưa nắng tan buổi chợ

Thăm Mẹ thăm em đã mấy lần

 

Con gái miệt vườn không trang điểm

Nhưng em rất đẹp, tính ngoan hiền

Má hồng, mắt biếc, làn môi thắm

Giúp Mẹ gánh trầu buổi chợ phiên

 

Anh trai tỉnh lỵ ra trường lớn

Ăn học, làm quen nếp thị thành

Hai đứa cùng nhau chung ước hẹn

Chờ anh đi kiếm chút công danh.

 

Mỗi bận trở về thăm chốn cũ

Ra vườn gom hái lá trầu vàng

Trầu cau chung gánh – chung duyên nợ

Đủ nghĩa cho tình ta chứa chan.

 

Gặp nhau rồi lại xa nhau nữa

Căn dặn đừng quên sớm trở về

Em đứng bên bờ sông Cát Lái

Nhìn theo như níu bóng người đi.

 

Chiếc phà tách bến, dòng sông rộng

Nước xoáy lao chao đám lục bình

Run rẩy những chồi hoa tím tím

Thương em bịn rịn bước không đành.

 

Công danh đeo đuổi chi mà khổ

Đã lỡ bon chen chốn lụy phiền

Chưa kịp đến ngày tin Mẹ mất

Gánh trầu giờ trĩu nặng vai em.

 

Anh về lần ấy, hay lần cuối

Ngồi kế bên em xếp liễn trầu

Chợt thấy bàn tay gầy guộc quá

Lần đầu xao xuyến nụ hôn nhau.

 

Anh đốt trầm hương xin khấn Mẹ

Sau này được kết nghĩa trăm năm

Em làm nội trợ nuôi con nhỏ

Thôi gánh trầu, thôi những nhọc nhằn

 

Rồi buổi quê hương tàn cuộc chiến

Anh xa thành phố, sống trên rừng

Mười năm dày dạn cùng sương gió

Ai hẹn ngày về giữa gió sương?

 

Mỹ Hội cũng thay từng cảnh sống

Chợ phiên cần gạo, chẳng mua trầu

Cau khô, trầu héo, buồn trong thúng

Vườn cũ thưa dần những bóng cau.

 

Em có khi nào qua Cát Lái

Bến phà đứng đợi một bên bờ

Nước sông cuồn cuộn xuôi dòng nhớ

Những mảng lục bình theo sóng đưa?

 

Như mảng lục bình trong nước xoáy

Không về trở lại bến sông xưa

Dòng đời xô dạt anh xa mãi

Mà bóng người thương chẳng nhạt mờ

 

               ***

Biết có ai về quê Mỹ Hội

Nhắn dùm người cũ mấy lời thăm

Giờ thân viễn xứ còn trôi nổi

Xin hiểu lòng nhau _ tạ lỗi lầm.

 

                           DƯƠNG QUÂN